Chương 1: Làm quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




   Nhìn thân thể của mình như một đống bùn nhão nằm trên mặt đất là loại cảm giác gì?

Cận Thanh ngoẹo đầu đứng một bên nhìn xem cơ thể mình bị tháp cần cẩu ở công trường nghiền nát thành mảnh nhỏ, yên lặng tự hỏi, thế gian này có muôn ngàn kiểu chết, cái này thật sự quá thảm đi!

Hóa ra người chết thật sự có linh hồn, nhìn  đội ngũ cứu viện xung quanh không ngừng xuyên qua thân thể mình đi cứu giúp những người bị thương nặng khác, thật là một cảm giác kỳ diệu, cô cảm thấy  giống như gió vậy, lúc nào cũng có thể tan biến lại có thể lập tức hội tụ lại với nhau.

Cô cố vươn tay sờ lại thân thể mình đã sử dụng 30 năm nhưng căn bản không thể.

Người ta đều nói thời điểm chết cuộc đời mình sẽ như một bộ phim chiếu lại, nhưng lúc này Cận Thanh hoàn toàn không có được đãi ngộ như vậy. Bất quá cũng tốt, dù sao trên thế giới này cô cũng cô đơn lẻ loi cũng không ràng buộc, thế giới này cũng không có cái gì thực sự đáng giá để cô lưu luyến. Cô chỉ nhớ hình ảnh cuối cùng thấy hai mẹ con nọ ngay tại lúc tháp cần cẩu mất trọng lượng rơi xuống không biết nguồn năng lượng từ đâu đẩy họ ra, mà mình cùng vài người xui xẻo xung quanh vừa vặn bị đè vào.

Hiện tại Cận Thanh đứng ở chỗ này nhìn xem người chung quanh, người lớn tiếng gầm rú cũng có, kêu rên cũng có, lại có người giúp đỡ gọi 120 nhưng cũng có người đang cố gắng di chuyển tháp cần cẩu giải cứu những người còn sống. Xa xa còn truyền đến tiếng khóc kêu trời đất của nhà đầu tư " Lần này không thể sống a!''

Cận Thanh âm thầm nghĩ ngợi: Đương nhiên không thể sống, hiện trường nhiều người thương vong như vậy, ngươi nếu như còn có thể sống thì ta chẳng phải chết vô ích hay sao. Mà từ xa hai mẹ con được cô cứu đã tỉnh táo lại thừa dịp mọi người không để ý lặng lẽ đem con chạy đi.

   " Hừ..." Cẩn Thanh nhướn mày cười khẩy. Dù sao cô 30 năm qua chưa từng làm qua việc gì tốt, trước khi chết còn có thể cứu hai người, đây coi như là giúp ích cho xã hội đi.

Khi tháp cần cẩu được từ từ dỡ bỏ, các công nhân và đội cứu hộ đều nhanh chóng tiến lên kiểm tra thương tích của các nạn nhân. Lúc này Cận Thanh phát hiện linh hồn của mình đang phân tán như màu nhỏ vào ly nước, lại ngẩng mặt nhìn trời, có lẽ về sau sẽ không còn được nhìn thấy đi.

   " Ngươi làm ta say nắng!'' Cận Thanh đối với mặt trời âm thầm phun trào. Nhưng càng nhìn mặt trời cô càng thấy không thích hợp, càng ngày càng lớn, cảm giác như đang rơi xuống phía mình vậy. Thật tốt, nguyên buổi sáng bị đập hai lần, một lần cần cẩu chưa đủ còn thêm mặt trời a.

Càng tới gần mới phát hiện, thứ rơi xuống không phải mặt trời mà là một vòng xoáy màu trắng, cuốn lên linh hồn sắp tan biến của nàng rồi đột nhiên biến mất tựa như chưa từng xảy ra cái gì.

   "Đinh! Phát hiện thân thể thích hợp. Đang kiểm tra linh hồn ràng buộc có thích hợp hay không ''

" Kiểm tra hoàn tất, thuộc tính ký chủ cùng hệ thống hoàn toàn phù hợp, { hệ thống cứu rỗi trách trời thương dân} đã khóa lại, 707 sẽ vì ngài phục vụ. Một giọng nói giống như người máy vang lên

   "Ký chủ nên thức dậy.'' Cận Thanh từ từ nhắm mắt hưởng thụ chút yên tĩnh trong hư vô nhưng có vẻ người máy này không có ý định qua qua nàng.

   Mông lung mở to mắt, mốt màu trắng lóa như tuyết, chẳng lẽ là bệnh viên sao? Bị đè nát như thành động vật không xương sống thế mà còn có thể sống được, đây cũng không quá thể tưởng tượng nổi. Tiếp đó Cận Thanh phát hiện một chùm sáng bạc đang vui vẻ nhảy tới nhảy lui.
    " Ta không chết sao?'' Cận Thanh nghi ngờ hỏi, sau đó phát hiện mình lại có thể nói chuyện, phải biết rằng lúc linh hồn tách ra khỏi cơ thể cô liền không thể phát ra âm thanh, nhưng vì sao cô còn sống. Giơ tay lên nhìn một chút, đây không phải đôi tay do bê gạch thời gian dài mà trở nên thô ráp dày đặc mà là một đôi tay mảnh khảnh mịn màng. Mặc dù có chút trắng cùng trong suốt nhưng thật sự xinh đẹp. Trong trí nhớ của mình đôi tay của cô từ sau 15 tuổi đã không còn mịn màng trơn bóng như vậy.
    " Cô đã chết rồi, hiện tại chỉ là trạng thái linh hồn, bởi vì mặc định tâm lý của cô là 14 tuổi nên linh hồn thể hiện ra ngoài cũng là 14 tuổi. Cô là ký chủ tâm địa thiện lương. Hệ thống cứu rỗi thích nhất là loại ký chủ thánh mẫu!'' quang cầu* (quả cầu ánh sáng) hưng phấn lại tiếp tục nhảy tới lui.

Quang cầu nhảy làm tâm ý Cận Thanh phiền loạn, suy nghĩ cũng không thể tập trung, cô hướng tới quang cầu chộp tới, dự định bóp lấy nó rồi để nó lắc một hồi, nếu như dạ dày cô vừa rồi không có đập nát không phải vừa rồi ngay tại chỗ đều phun ra. Nhưng tay cô lại xuyên qua quang cầu không bắt được gì. "Ta là quỷ.." Cận Thanh rốt cục nhớ lại dáng vẻ của mình trước khi chết.

"Ký chủ, người không phải quỷ, người bây giờ là linh thể!" Quang cầu co rút lại một chút, càng thêm vui sướng nhảy, không có chút nào ý thức được mạng sống của mình vừa mới như treo trên sợi tóc, "Ký chủ nhất định là vô cùng thích ta, cô muốn vuốt ve ta! ヾ(≧? ≦*)ヾ "

"Ngươi có thể không nhảy trước được không? Đây là đâu?" Cận Thanh đang cố khắc chế tâm tình của mình, không ngừng an ủi đồng thời tiêu hóa lấy sự thật là mình đã tử vong.

"Xin chào ký chủ, ta là "{Hệ thống trách trời thương dân cứu rỗi }' số 707, cô có thể gọi ta 707, bởi vì tâm địa cô thiện lương vì cứu mạng người khác mà bỏ mình cho nên linh hồn cô mới phát ra tín hiệu kêu gọi chủ thần đại nhân. Trường hợp của cô hoàn toàn phù hợp với hệ thống thiết lập, cho nên chúng tôi thu thập linh hồn của cô để cô trở thành một nhiệm vụ giả quang vinh đi hoàn thành nhiệm vụ cứu rỗi, cứu vớt mục tiêu đang nước sôi lửa bỏng"

Ấn tượng đầu tiên của Cận Thanh đối với 707 là gặp phải một sinh vật ngoài hành tinh thiếu thông minh, không biết nếu bán đi có thể đáng bao nhiêu tiền!

   Ký chủ, trở thành nhiệm vụ giả có rất nhiều lợi ích!" 707 vội vàng dụ dỗ.

   Lợi ích? Cận Thanh trong mắt lập tức có thần thái, vô ý thức xem nhẹ ba chữ "Nhiệm vụ giả"  này.
"Đúng a, trở thành nhiệm vụ giả, ký chủ có thể đi rất nhiều thế giới ngắm cảnh, cảm nhận cuộc sống khác nhau, giúp đỡ nhiều người đồng thời cứu vớt nhân sinh, hoàn thành tâm nguyện của bọn họ, chinh phục thế giới đi đến cuộc sống đỉnh điểm" 707 dõng dạc
" không hứng thú, ta muốn đi đầu thai." nhiệm vụ giả chết tiệt, không phải liền nghĩ gạt ta làm lao công, đầu óc thực có bệnh đi! Để ta đi cứu vớt người khác,vậy ai cứu vớt ta a." Cận Thanh khinh thường nghĩ

Từ nhỏ cô đã được giáo huấn rằng làm người chỉ có thể dựa vào mình, đi ra ngoài không đoạt tiền chính là mất đi, để cô giúp người khác cứu vớt nhân sinh, lấy ở đâu ra lớn mặt như vậy, Cận Thanh trong lòng cười lạnh nói.

"Thế nhưng là ký chủ đã cùng ta khóa lại, không thể đi đầu thai a." 707 không còn nhảy, hình cầu màu bạc giống như bị làm nóng trong nháy mắt biến thành màu hồng phấn.

"A, ngươi còn có thể chuyển màu?" Cận Thanh kinh ngạc nói.

"Mời ký chủ nắm bắt trọng tâm." màu hồng trên người 707 càng đậm. "Cái gì là khóa lại?" Cận Thanh hỏi

""Chính là hai chúng là sinh mệnh cộng sinh ràng buộc, ta cùng linh hồn ký chủ nối liền một chỗ, cùng sinh cùng chết, khi ký chủ cường đại ta cũng sẽ cường đại, túc chủ biến mất ta cũng sẽ biến mất, cho nên ký chủ không còn cách nào đầu thai, nhân loại không tiếp nhận được năng lượng của ta, nếu ký thật sự muốn đầu thai, mẫu thân cùng hài tử đều sẽ nổ tung." 707 giải thích

Ai bảo ngươi cùng ta khóa lại, ta hiện tại chỉ muốn chết, đã sống đủ rồi, nếu không hai ta cùng chết đi?" Cận Thanh xoa xoa cái mũi, thành tâm hướng 707 đề nghị.

Chủ thần đại nhân /(ㄒoㄒ)/~~ cứu ta, ký chủ này quá khó chơi, thật không có chút thiện lương nào, ta cùng một người điên bị trói cùng một chỗ! Đây là ấn tượng đầu tiên đối với Cận Thanh. 707 từ trắng đã chuyển thành quả cầu màu đỏ, hiện tại đã triệt để sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro