Chương 16: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Trà Chanh Chém Gió.

Áo khoác đã bị hắn cởi ném ở một bên, mà mu bàn tay lúc nãy cùng nhũ hoa Trương tiếp xúc đã bị xoa đến đỏ lên.

Quả nhiên…… Vẫn là không có cách nào chịu được những người khác chạm vào sao?

Tiêu Nghiên tùy ý để nước lạnh chảy trên tay, hồi ức trong đầu, lại là cảm giác nắm lấy lòng bàn tay A Chiêu.

Ấm áp, mềm mại, không có nửa điểm chán ghét.

Hắn ngẩng đầu, nhìn người trong gương.

Thiếu niên gầy yếu làn da tái nhợt, chỉ có được một bộ mặt xinh đẹp.

Tiêu Nghiên biết, rất nhiều nữ nhân đều thích thiếu niên như vậy.

Xem bộ dáng Hứa Chiêu, cũng là đối với hắn không có sức chống cự gì.

Khóe môi hắn gợi lên, nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Vẫn là nên đối tốt với tôi một chút đi, Hứa lão sư.” Hắn nhẹ nhàng nỉ non nói.

Là chính cô trêu chọc tôi trước.

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

A Chiêu đứng ở bên ngoài toilet có chút lo lắng kêu tên Tiêu Nghiên —— hắn ở bên trong cũng đã lâu.

Cửa mở.

Tiêu Nghiên một thân chật vật xuất hiện ở trước mặt A Chiêu.

“Cậu làm sao vậy?”

Tiêu Nghiên có chút ngượng ngùng: “Lúc nãy không cẩn thận té ngã một cái, làm dơ áo khoác.”

A Chiêu lập tức lo lắng lên: “Không có chỗ bị thương chứ?”

Tiêu Nghiên lắc đầu: “Tay chỉ trầy một chút, không có vấn đề gì lớn.”

A Chiêu nhìn tay trái hắn giấu ở sau lưng: “Đưa bàn tay cậu ra tôi nhìn xem.”

Tiêu Nghiên theo bản năng co rúm lại một chút, không có làm theo.

A Chiêu đôi mắt nheo lại: “Tiêu Nghiên!”

Cô phát hiện, chỉ cần cô lạnh mặt kêu tên nam chủ, đối phương liền sẽ rất nghe lời.

Không nghĩ tới, này chẳng qua là bởi vì Tiêu Nghiên thích được cô kêu tên của hắn, được cô quan tâm cùng lo lắng thôi.

Hắn chậm rì rì vươn tay ra, A Chiêu nhìn đến mu bàn tay hắn đã đỏ một mảnh, thậm chí da còn rách một tí.

A Chiêu đau lòng nói: “Đều đỏ như vậy rồi còn nói không có việc gì.”

Cô cũng mặc kệ cái gì quần áo, lôi kéo Tiêu Nghiên vào trong phòng, tìm quản gia
lấy dược để sát thương cho hắn.

Bởi vì muốn bôi dược, hai người cách nhau thật sự gần.

Tiêu Nghiên an tĩnh ngồi ở trên giường, nhìn nữ nhân ngồi xổm trước mặt hắn, thật cẩn thận bôi dược lên trên tay cho hắn.

Từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh của A Chiêu, xuống chút nữa, là hàng lông mi dài.

Đôi mắt cô thật xinh đẹp, thanh triệt như là nước. Giờ phút này, như có dòng nước nhu hòa vây quanh hắn.

Có mùi hương thanh đạm quanh quẩn ở chóp mũi hắn, không giống như là mùi hương của nước hoa.

Tiêu Nghiên hít thật sâu một hơi, hơi hơi nhắm mắt lại.

“Hảo.” A Chiêu thở ra một hơi, đang muốn đứng dậy.

Một cổ sức kéo từ trên cánh tay truyền đến, cô nửa ngồi xổm xuống tâm liền kêu một tiếng không xong, cứ như vậy, theo bản năng lảo đảo muốn ngã về phía trước một chút.

Một cái ôm ấp gắt gao ôm lấy cô.

“Lão sư.” Tiêu Nghiên thấp thấp hô.

A Chiêu trên tay còn cầm bình dược cùng bông tăm: “???”

Cô theo bản năng liền phải tránh ra, lúc này, Tiêu Nghiên lại lần nữa mở miệng: “Lão sư đối với tôi thật tốt.”

“Từ lúc mẹ tôi mất, liền không còn ai đối với tôi tốt như vậy.”

Hảo đi.

Thân mình A Chiêu dừng một chút, từ bỏ việc tránh cái ôm ra tính toán.

Nam chủ khẳng định lại nghĩ đến chuyện rất thương tâm!

A Chiêu nghĩ nghĩ, đem bông tăm đặt ở một bên, vươn tay đặt ở trên lưng Tiêu Nghiên vỗ vỗ:

“Quá khứ bất hạnh cùng thương tâm đều không thể sửa đổi, nên chúng ta phải đi về phía trước, Tiêu Nghiên.”

“Tương lai cậu còn rất dài, sẽ gặp được rất nhiều người tốt hơn.”

Tiêu Nghiên nắm chặt bàn tay: “Sẽ không, không bao giờ có người đối xử với tôi tốt hơn lão sư.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro