Chương 17: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Trà Chanh Chém Gió.

A Chiêu tâm nói tiểu hài tử chính là như vậy, cho hắn một chút ấm áp như vậy liền dễ dàng thỏa mãn.

Cô nói to với hắn: “Đó là bởi vì cậu hiện tại không có đi ra ngoài, cũng không có cơ hội gặp được nhiều người.”

Tiêu Nghiên cự tuyệt lời nói của cô, chỉ cố chấp lặp lại: “Không có người nào so với lão sư tốt hơn.”

Cho dù có, cũng không phải người trước mắt này.

A Chiêu không có cách nào, chỉ phải theo hắn: “Hảo hảo hảo, vậy cậu buông lão sư ra trước?”

Tiêu Nghiên lần này không nói gì thêm, thuận theo buông A Chiêu ra.

A Chiêu đem dược trên tay cất vào, nói: “Hiện tại, cùng tôi đi vào thư phòng.”

Cô không có quên công việc của chính mình a.

Kỳ thật A Chiêu muốn nói, Tiêu Nghiên hay là nên đến trường học, trường học vẫn là tốt nhất, giáo viên dạy tri thức cũng rất đơn giản.

Đây lại là gia giáo ưu tú đều thay thế không được.

Nhưng trước là không nói tình huống của Tiêu gia, chính là tình huống trước mắt của bản thân Tiêu Nghiên cũng không thích hợp đến trường học.

Cô chỉ có thể tận lực, đem kiến thức mình học trong không gian hệ thống dạy lại cho hắn.

Cũng may hệ thống tuy rằng nhiều khía cạnh không quá được việc, nhưng loại kỹ năng tri thức linh tinh này, vẫn có thể trực tiếp giáo huấn trong đầu A Chiêu..

Bởi vì không biết trình độ của Tiêu Nghiên, A Chiêu trước mắt chỉ có thể đưa mấy bài thi cho Tiêu Nghiên làm.

Thực nhanh cô liền phát hiện, Tiêu Nghiên ở cơ sở kiến thức thảm đến không nỡ nhìn.

Bắt đầu từ kiến thức sơ trung, liền phải dạy lại từ đầu.

“Lão sư, thực xin lỗi. Tôi có phải hay không rất kém cỏi?” Tiêu Nghiên ngồi ở trên ghế, sắc mặt tái nhợt, nhìn sắc mặt A Chiêu mà bất an.

A Chiêu nhớ tới lúc hắn mười tuổi liền bị người nhà đưa đến nơi này, cái gì cũng không biết là chuyện bình thường.

Cô lắc đầu: “Không có, chúng ta có thể từ từ học.”

Cô chính là một nữ nhân sẽ không bị việc nhỏ nhặt này lay đổ nha!

Tiêu Nghiên thần sắc bất an, đột nhiên duỗi tay kéo tay A Chiêu lại: “Lão sư, cô không cần ghét bỏ tôi……”

A Chiêu thở dài, tâm nói nam chủ cũng là quá yếu ớt mẫn cảm a.

Cô nắm lấy tay Tiêu Nghiên: “Không cần suy nghĩ vớ vẩn, lão sư sẽ không ghét bỏ cậu.”

Tiêu Nghiên đưa tay thề, bảo đảm nói: “Tôi nhất định sẽ hảo hảo học tập!”

A Chiêu nhịn không được sờ sờ đầu của hắn: “Lão sư tin tưởng cậu.”

Tiêu Nghiên lại quay đầu đi, lẩm bẩm: “Chớ có sờ đầu tôi, giống như sờ đầu một tiểu hài tử.”

A Chiêu bật cười: “Cậu còn không phải là một tiểu hài tử sao?”

Cô không cùng Tiêu Nghiên nói nhiều, kết quả Tiêu Nghiên lại cho cô một kinh hỉ lớn.

A Chiêu giảng dạy một lần cho Tiêu Nghiên, cơ hồ sẽ không cần giảng lại lần thứ hai.

A Chiêu cúi đầu nhìn nam chủ làm bài, đối với hệ thống cảm thán nói: “Nếu không phải bị mẹ kế làm chậm trễ, nam chủ sợ là đã sớm trở thành thiên tài vang danh đi?”

Cứ như vậy, nữ nhân Triệu Lệ không biết xấu hổ kia tuyên bố với thiên hạ con riêng chỉ số thông minh có vấn đề?

Cô cũng không biết nhi tử Tiêu Mặc gọi là thiên tài kia, đến tột cùng là có bao nhiêu lợi hại?

Hệ thống dùng sức gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Dù sao cũng là nam chủ, sao không có thể ưu tú!”

A Chiêu cảm thấy hệ thống nói rất có đạo lý.

Bên này Tiêu Nghiên vừa lúc làm xong bài tập trong tay, nhìn qua phía bên này.

Không hề ngoài ý muốn, lại là toàn đối.

A Chiêu nhịn khen không được nói: “Tiêu Nghiên, cậu chính là một thiên tài a!”

Tiêu Nghiên có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Hắn ở trong lòng cười khẽ, ở nơi này 6 năm, hắn sao có thể mỗi ngày ở trong phòng phát ngốc.

Mấy thứ này, vốn dĩ hắn đã học qua.

Chỉ là thoạt nhìn bộ dáng vui vẻ của cô bởi vì cái này.

Nhìn hai mắt cô sáng lấp lánh khen hắn, Tiêu Nghiên không thể không thừa nhận nội tâm rất hưởng thụ.

Nếu như vậy, hắn sẽ giả thành bộ dáng này thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro