Chương 18: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Trà Chanh Chém Gió.

Thời gian thoáng qua.

Đảo mắt một cái A Chiêu đã đi vào thế giới này được sáu tháng.

Sáng sớm.

Cô có chút mờ mịt bị hệ thống đánh thức.

Nên rời giường tập thể dục buổi sáng.

A Chiêu xoa xoa đôi mắt, từ trên giường ngồi dậy, mê mê hoặc hoặc đi rửa mặt, đổi xong quần áo.

Mở cửa, không chút nào ngoài ý muốn thấy được Tiêu Nghiên đứng ở một bên.

Nửa năm qua, thiếu niên này trên người đã thay đổi rất lớn.

Mái tóc dài đã sớm bị A Chiêu cắt đi, toàn bộ đều thanh tân* thoải mái không ít.

*Thanh tân: Nhanh nhẹn, tao nhã.

Nguyên bản màu da tái nhợt cũng bởi vì nửa năm qua bị A Chiêu lôi kéo không ngừng kiên trì rèn luyện, mà khỏe mạnh hơn rất nhiều. Tuy rằng như cũ làn da trắng nõn, nhưng lại không hiện ra gầy yếu.

Trên người cũng nhiều thêm chút thịt, không hề nhìn giống gió thổi qua liền đổ.

Đương nhiên biến hóa lớn nhất vẫn là nam chủ cho người ta cảm giác. Nửa năm trước, ánh mắt đầu tiên A Chiêu nhìn thấy Tiêu Nghiên, tuy rằng cảm thấy đối phương diện mạo tinh xảo, nhưng hắn khí chất quanh hắn nhìn không khỏi âm trầm co rúm một chút.

Bất quá hiện tại đã khá hơn nhiều, A Chiêu vui mừng nhìn thiếu niên trước mặt, tuy rằng không có tuổi này thường thấy khí phách hăng hái, bất quá như vậy trầm tĩnh bình yên bộ dáng, cũng đủ khả năng tán một tiếng trầm ổn.

Mặc cho ai nhìn đến bộ dáng này của Tiêu Nghiên, đều phải khen thiếu niên một câu.

“Lão sư, sớm.” Tiêu Nghiên nhìn A Chiêu, cười một tiếng.

A Chiêu cũng tươi cười: “Sớm.”

Hai người cũng không có nói nhiều, giống như bình thường một người đi trước đi sau ra khỏi cửa biệt thự.

Quản gia đứng ở cổng lớn, nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong lòng có chút bất an.

Từ khi Hứa tiểu thư vào ở nơi này, nửa năm qua thiếu gia Tiêu Nghiên trên người biến hóa đến mắt thường cũng có thể thấy được.

Hắn mắt thấy thiếu gia Tiêu Nghiên như là một khối ngọc phủ bụi trần, bị Hứa tiểu thư tỉ mỉ bảo dưỡng, tinh tế mài giũa, cuối cùng bắt đầu sáng rọi nở rộ.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy biến hóa này, quản gia thậm chí khó có thể tưởng tượng được, hiện tại trước mắt trừ bỏ an tĩnh quá mức cùng không thích nói chuyện với bên ngoài, lại nhìn không ra một chút đặc thù nào từ chỗ thiếu niên, hắn đã nhiều năm âm thầm giám thị thiếu gia.

Hắn trong lòng có chút bất an.

Quản gia là người của Tiêu thái thái Triệu Lệ, Triệu Lệ địa vị vững như Thái sơn, hắn cái này làm thuê nhân tài sẽ nhật tử hảo quá. (Edit không hiểu lắm)

Mà thiếu gia Tiêu Nghiên, là người duy nhất có thể uy hiếp đến vị trí thái thái của Triệu Lệ.

Quản gia cùng Triệu Lệ cũng đã nói qua, chính là cũng không biết Hứa tiểu thư đến tột cùng cùng thái thái nói gì đó.

Trên thực tế, A Chiêu đối với Triệu Lệ nói gì đó?

Đơn giản chính là câu nói kia: So chưa từng có có được quá càng thêm làm nhân tâm đau, càng thêm có thể phá hủy một người, là làm hắn có được lúc sau lại mất đi. (Là kiểu làm người ta tin tưởng xong lúc sau lại nhẫn tâm đạp người ta xuống)

Tiếp cận Tiêu Nghiên, đạt được tín nhiệm của hắn, thậm chí ái mộ thiếu niên, cuối cùng lại hung hăng đem sự thiệt tình này giẫm đạp ở dưới chân.

“Tiêu thái thái, bà nói Tiêu Nghiên người này vốn dĩ tinh thần có vấn đề, có thể hay không chịu được đả kích như vậy?” A Chiêu muốn hoàn thành nhiệm vụ này, cũng phải không dễ dàng. Còn phải làm gián điệp cho nhân vật.

Triệu Lệ hoàn toàn bị thuyết phục.

Bởi vì cô nhìn ra, chỉ cần Hứa Chiêu không ngốc, là có thể minh bạch, chính mình cùng Tiêu Nghiên chi gian, đến tột cùng cái nào càng thêm đáng tin cậy, cái nào mới có thể cho đồ vật cô muốn.

Đương nhiên trong đó Tiêu Nghiên cũng phối hợp.

A Chiêu trộm nói với hắn, chỉ cần hắn không đem sự thông minh của bản thân biểu hiện ra ngoài, về tiến độ học tập chân chính của hắn, liền tính là hai người cùng nhau chi gian bí mật.

Cũng bởi vì những lời này, mới làm Tiêu Nghiên chân chính tin A Chiêu không phải người của Triệu Lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro