Chương 27: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh (27)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Trà Chanh Chém Gió.

Tiêu Mặc nhịn không được kêu thảm thiết một tiếng.

Quản gia: “……”

Quản gia nhịn không được nhìn Tiêu Mặc liếc mắt một cái, cảm thấy tiểu thiếu gia này, sợ là trí tuệ cũng có chút bị thiểu năng.

Lời này đương nhiên hắn không có nói ra được, hắn còn muốn đi theo Triệu Lệ a.

“Thiếu gia Tiêu Mặc, cậu không sao chứ?” Ông ta vội vàng hỏi.

Tiêu Mặc ôm chân dựa vào trên tường, oán hận nhìn về phía cánh cửa: “Tôi không sao, quản gia, ông mau đem cánh cửa này đập cho tôi!”

Quản gia: “……”

Ông ta có nghe đồn về vị thiếu gia Tiêu Mặc này, nói hắn chỉ số thông minh cực cao, được thái thái giáo dưỡng cực tốt, mười tuổi đã nhảy lớp lên trung học (cấp 2), các loại nhạc cụ, vẽ tranh cũng đều được học qua.

Chính là hôm nay vừa thấy……

Quản gia quyết định vẫn là bảo trì trầm mặc.

“Cùm cụp” cửa mở ra.

Thân ảnh Tiêu Nghiên xuất hiện ở cửa, A Chiêu đứng ở bên cạnh hắn.

“Ba ba tới thăm tôi sao?” Tiêu Nghiên hỏi.

Quản gia nhìn rõ ràng, thiếu gia Tiêu Nghiên tuy rằng cực lực làm chính mình có vẻ bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện rõ ra vẻ chờ mong.

Quả nhiên, vẫn là một thiếu niên khát vọng sự quan tâm của người thân.

Còn không đợi hắn trả lời, Tiêu Mặc đứng ở một bên bị xem nhẹ bất mãn ồn ào lên: “Anh chính là Tiêu Nghiên, ca ca của tôi sao?”

Đáy mắt Tiêu Nghiên trầm xuống.

Tiêu Mặc.

Hai chữ này, khóe miệng hắn giương lên hai vòng.

Hắn vẫn không quên được bộ dáng cười hì hì của đối phương khi dẫm chết con Miêu nhi (mèo) của chính mình.

Khi đó Tiêu Mặc cũng chỉ là một tiểu hài tử 4 tuổi.

Có một số việc, không phải ỷ vào tuổi còn nhỏ liền có thể được tha thứ.

Huống chi, cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng nghe qua một câu xin lỗi của Tiêu Mặc.

Tiêu Nghiên liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói gì.

Tiêu Mặc không cao hứng đô cái miệng lên, nhưng không có phát hỏa.

Hắn tròng mắt dạo qua một vòng, đột nhiên lớn tiếng nói: “Tiêu Nghiên ca ca, cái cửa của anh không tốt, đụng vào chân tôi. Tôi đem nó đi hủy có được không!”

Tiêu Nghiên không trả lời hắn, A Chiêu lại nhịn không được nở nụ cười.

“Cửa sao có thể động, như thế nào có thể đụng vào chân em?”

Tiêu Mặc ngốc ngốc nhìn A Chiêu, chỉ cảm thấy nữ nhân này so với mẹ của mình còn đẹp hơn.

Hắn chỉ lo nhìn chằm chằm A Chiêu, không nói lời nào, nguyên bản đôi mắt Tiêu Nghiên rất bình tĩnh nhưng bây giờ lại tối sầm xuống.

“Ba ba nhất định đã đợi lâu, chúng ta đi xuống trước đi.” Nói xong hắn cũng không cần kẻ nào lên tiếng đồng ý, lôi kéo tay A Chiêu hướng tới dưới lầu mà đi.

Tiêu phụ cùng Triệu Lệ đã ngồi ở trên sô pha, nhũ hoa Trương đang đổ trà cho hai người.

Tiêu phụ nhìn cũng chưa nhìn, Triệu Lệ chỉ nhấp một ngụm liền buông xuống, không đụng vào tách trà nữa.

Hai người nghe được tiếng bước chân, ngước mắt lên liền nhìn thấy —— thiếu niên mặc áo sơ mi trắng tay ngắn gọn gàng cùng với một nữ hài tử diện mạo diễm lệ cùng nhau bước tới.

Triệu Lệ nhìn thấy Tiêu Nghiên như vậy, trong mắt chỉ toàn là khiếp sợ.

Bà ta tuy rằng không tính buông tha cho đứa con riêng này, nhưng từ đáy lòng, Triệu Lệ chưa từng đem Tiêu Nghiên để vào trong mắt.

Căn cứ vào tin tức và ảnh chụp của quản gia đưa cho bà ta, Tiêu Nghiên hẳn là một bộ dáng âm trầm vừa nhìn liền không làm cho người khác thích.

Ai có thể nói cho bà ta biết, thiếu niên mặt mày tuấn tú, toàn thân tràn ngập hương vị bình yên của thanh xuân trước mắt này là ai không?

Bà ta nhớ tới quản gia nói nửa năm này Tiêu Nghiên đã có thay đổi thật lớn..

Triệu Lệ nhìn nữ nhân đi theo Tiêu Nghiên, người này bà ta biết rất rõ ràng, vẫn là người bà ta tự mình chọn lựa.

Nguyên bản bà ta đối với A Chiêu rất vừa lòng, chính là hiện tại, bà ta lại có chút hoài nghi chiêu này của mình, có làm được chính xác như vậy hay không……

Thay đổi như thế này…… Cũng thật là lớn quá đi?

Bà ta theo bản năng quay đầu nhìn về phía chồng mình là Tiêu Hán Sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro