Chương 28: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh (28)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Trà Chanh Chém Gió.

Tiêu phụ cùng Triệu Lệ phản ứng không sai biệt lắm.

Ông ta trong nháy mắt nhìn đến Tiêu Nghiên, nói không có kinh ngạc là không có khả năng.

Có thể lý luận mà nói, Tiêu Nghiên là nhi tử đã bị ông ta từ bỏ.

Bằng không với tính cách của ông ta, không có khả năng để một người như Tiêu Nghiên ở chỗ này tùy ý tự sinh tự diệt [1].

[1] Tự sinh tự diệt: Tự sống tự chết.

Thậm chí lúc đến đây để xem hắn ra sao, cũng là Triệu Lệ lơ đãng nhắc tới, nói là tìm được một gia sư đáng tinh cậy đến dạy hắn, còn làm Tiêu Nghiên có biến hóa rất lớn

Nhưng trên thực thế, Tiêu phụ cũng không ôm cái gì chờ mong, nhìn Tiêu Nghiên như vậy, có thể thay đổi lớn cái gì?

Có thể không cho ông ta mất mặt thì rất tốt!

Hiện tại chính là thiếu niên xuất hiện trước mặt ông ta, mặt mày anh tuấn ôn hòa, khí chất sạch sẽ thuần túy, chỉ nhìn bề ngoài một cách đơn thuần, có thể mang đi ra ngoài không làm ông ta mất mặt!

Tiêu phụ một bên cảm thấy không thể tưởng tượng được, một bên lại có điểm tự hào –– đại loại như.

Ông ta một chút cũng đều không cảm thấy đây là công lao của gia sư, mà rõ ràng là gien của ông ta quá đủ ưu tú!

Sau đó... ông nhìn thấy được nữ nhân bên cạnh Tiêu Nghiên, hai người còn đang nắm tay nhau.

Tiêu phụ sắc mặt liền trầm xuống dưới.

“Nữ nhân này là ai?” Hắn không đợi Tiêu Nghiên nói chuyện, trực tiếp mở miệng chất vấn.

Tiêu Nghiên cùng A Chiêu nhìn nhau liếc mắt một cái, A Chiêu mở miệng: “Tiêu tiên sinh, tôi là lão sư của Tiêu Nghiên……”

“Ta hỏi Tiêu Nghiên!”

Tiêu phụ hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn tới A Chiêu một cái: “Ta hỏi nhi tử của chính mình, cũng đến lượt người khác trả lời?”

Ánh mắt ông ta sắc bén nhìn Tiêu Nghiên.

Trước mặt bao người, Tiêu Nghiên đối với ánh mắt của ông ta, lại như là nhìn thấy hồng thủy mãnh thú, thần sắc hiện lên một tia kinh hoảng, không nói hai lời liền trốn ra phía sau A Chiêu.

A Chiêu: “……”

Tiêu phụ: “……”

Triệu Lệ: “……”

Thấy một màn như vậy, khóe môi Triệu Lệ theo bản năng lộ ra một cái tươi cười, lại rất mau biến mất đi.

Tiêu Nghiên chỉ làm một động tác như vậy, cô liền rất minh bạch, chính mình cái gì cũng không cần làm.

Trong lòng Tiêu phụ cũng đủ muốn giết đứa con trai này.

Quả nhiên, Tiêu phụ nhìn thấy Tiêu Nghiên người đã cao gần 1 mét 8, bộ dáng không có tiền đồ núp ở phía sau một nữ nhân như vậy, vô cùng tức giận trực tiếp đập mấy chén trà trước mặt.

Ông ta nóng giận muốn phát tiết, đáng tiếc còn không có chờ ông ta hô gào ra tiếng, đã bị một giọng nữ mềm nhẹ dễ nghe cắt ngang:

“Tiêu tiên sinh, chèn trà này rất quý……”

Tiêu Nghiên đứng ở phía sau lưng A Chiêu thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Lão sư của hắn, như thế nào lại đáng yêu đến như vậy?

Cái lão già không biết đông tây kia, sợ là chọc giận lộn người rồi đi?

Tiêu phụ sắc mặt xanh mét trừng A Chiêu, thần sắc làm cho người ta sợ hãi.

Đáng tiếc A Chiêu hoàn toàn không sợ ông ta, thân thể của nhân loại này đã từ trang niên chuyển thành suy nhược, chỉ có thể dựa vào một thân khí thế để hù người thôi.

A Chiêu cũng mở to đôi mắt trừng ngược lại Tiêu phụ.

Tiêu phụ bị nữ nhân này chọc giận đến cả người phát run.

Tiêu Mặc vừa lúc đi xuống lầu, nhìn đến người vừa rồi còn là bộ đang lạnh lùng bây giờ đang sợ hại núp ở phía sau lưng người khác, lập tức liền cười nhạo ra tiếng:

“Ca ca Tiêu Nghiên như thế nào lại tránh ở phía sau người khác, không khác gì con cẩu đang run bần bật……”

Tiêu Mặc vừa nói lại bị Triệu Lệ đánh gãy: “Mặc Mặc, sao lại ăn nói như vậy?”

Tiêu phụ nhìn tiểu nhi tử của mình, thần sắc hoãn hoãn lại một chút, hừ lạnh một tiếng: “Cái gì mà ca ca Tiêu Nghiên? Con không có ca ca.”

Ông ta chán ghét liếc Tiêu Nghiên cùng A Chiêu một cái, đứng dậy rởi đi.

Từ đầu đến cuối, Tiêu Nghiên thậm chí không nói với ông ta một lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro