Chương 29: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh (29)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Trà Chanh Chém Gió.

Triệu Lệ cầm túi xách đứng dậy, quay đầu lại nhìn hai người liếc mắt một cái, vội vàng đi theo Tiêu phụ.

Tiêu Mặc nhìn Tiêu Nghiên hừ lạnh một tiếng, làm một cái mặt quỷ, đắc ý đi ra ngoài.

Quản gia cùng người hầu trong biệt thự cũng vội vàng đi theo bọn họ.

Đại sảnh to như vậy, chỉ còn lại hai người là A Chiêu cùng Tiêu Nghiên.

A Chiêu nhìn người còn tránh ở phía sau chính mình, có chút bất đắc dĩ nói: “Người cũng đều đi hết rồi, đừng ngụy trang nữa.”

Ở chung với nhau lâu như vậy, cô không tin Tiêu Nghiên sẽ bị cái khí thế đó bức tới mức thân người cũng không dậy nỗi.

Nam chủ sao có thể như vậy được!

Hảo đi, liền tính ngay từ đầu có điểm sợ hãi nho nhỏ như vậy, nhưng sau nửa năm cô lo lắng dạy dỗ, cũng đã hoàn toàn sửa lại được hảo hảo.

Tiêu Nghiên thân thể đứng thẳng lại, nhưng không có đi đến bên cạnh A Chiêu, mà là thuận thế duỗi tay ôm lấy eo A Chiêu.

A Chiêu: “!!!”

Bị ôm bất thình lình như vậy, cô thiếu chút nữa liền nhảy dựng lên.

Này, này là muốn làm cái gì?

Tiêu Nghiên đem đầu vùi trong cần cổ của cô, A Chiêu nhìn không thấy khóe môi hắn đang hơi hơi gợi lên.

“Lão sư, tôi rất khổ tâm.” Hắn cúi đầu ở giữa cổ cô cọ cọ.

A Chiêu: “……”

Cô cảm thấy có điểm không đúng, muốn giảng đạo lý cho hắn: “Nếu cậu khổ tâm có thể tâm sự cùng với lão sư, tôi cảm thấy động tác của chúng ta có chút không thích hợp a……”

Tiêu Nghiên không có buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn.

“Tôi không nghĩ tới ông ta sẽ lạnh nhạt như vậy.” Giọng hắn thấp thấp nói, ngữ khí bên trong rất là khổ sở.

“Thân thể lão sư thật ấm a.” Hắn thở dài lẩm bẩm, hơi thở nóng rực phun vào cần cổ của A Chiêu.

A Chiêu chỉ cảm thấy một khối da thịt bị hơi thở nóng rực của đối phương làm cho đỏ lên, cô có chút không được tự nhiên giật giật thân thể: “Tiêu Nghiên……”

“Để tôi ôm một chút, một chút thôi cũng được, có được không lão sư?” Tiêu Nghiên thấp thấp khẩn cầu.

A Chiêu…… A Chiêu thành công bị nam chủ một chiêu đáng thương của nam chủ đả kích, từ bỏ việc chống cự.

Cô vươn tay tới vỗ vỗ cánh tay của nam chủ, thở dài: “Cạu khổ sở muốn lão sư an ủi, cũng không có vấn đề gì.”

“Bất quá Tiêu Nghiên a……” Cô dẫn dắt từng bước, “Là một nam nhân, không thể mềm yếu như vậy a.”

Cô cảm thấy nam chủ tựa hồ quá nhạy cảm, chuyện này có thể làm hắn thương tâm, vậy nếu hắn nhớ tới chuyện cũ thì sao? Một người nam nhân, tâm lý vẫn nên cường đại hơn một chút mới tốt.

Tiêu Nghiên cười cười, rốt cuộc cũng buông lỏng tay, lui về sau một bước: “Hảo, lão sư, tôi không sao.”

A Chiêu có chút không yên tâm nhìn hắn: “Cậu thật sự không sao?”

Kỳ thật cô cũng có thể lý giải, Tiêu Nghiên bị ba ba của chính mình đối xử như vậy, nội tâm đều sẽ rất thương tâm.

Còn Tiêu Hán Sinh kia, thật không phải là người!

Tiêu Nghiên lắc đầu.

Hắn tuy rằng vẫn tiếp tục ôm lão sư, nhưng nếu bởi vì vậy mà bị hiểu lầm thành nam nhân không có đủ khí thế cường đại, chính là không chịu được.

“Lão sư cô yên tâm, tôi đã không sao rồi.”

A Chiêu gật đầu.

...

Từ sự tình của Tiêu phụ lần này qua đi, thái độ của mọi người trong biệt thự, mắt thường cũng có thể thấy được biến hóa.

Gia chủ Tiêu gia đối với đứa con trai là Tiêu Nghiên này không thích, trong mắt tất cả mọi người cũng có thể thấy được.

Cũng có một ít tâm tư sinh ra, giống như nhũ hoa Trương, đã tự suy nghĩ ra đường lui cho chính mình.

Giống như, ở trên mặt công tác, tự nhiên cũng sẽ không được tận tâm.

“Nhũ hoa Trương, hương vị canh hôm nay có điểm rất lạ?” A Chiêu cau mày đem canh hải sản trong miệng nhổ ra, nhìn Tiêu Nghiên cũng định uống một chén, trực tiếp lắc đầu kêu hắn đừng uống.

Nhũ hoa Trương giật mình mở to hai mắt: “Ai nha Hứa tiểu thư cô nói cái gì, đây còn không phải là canh thường ngày hay uống sao? Cách làm giống nhau như đúc. Lời này của cô là có ý gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro