Chương 3: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Trà Chanh Chém Gió.

Hệ thống nghe được vấn đề của A Chiêu, trên người bạch quang[1] lóe lóe, mềm mại mở miệng: “Tôi, tôi cũng không biết nha……”

[1] Bạch quang: Ánh sáng trắng.

A Chiêu: “……”

Cô có chút phương: “Chính là, cậu không phải là người giúp đỡ của tôi sao?”

Hệ thống so cô càng phương: “Nhưng, chính là.. tôi cũng là lần đầu tiên làm nhiệm vụ nha.”

A Chiêu: “……”

Cô nhìn hệ thống ánh sáng điên cuồng lập loè trước mắt tùy thời có thể tắt đi, thở dài, có chút tuyệt vọng: “Vậy cậu biết cái gì?”

Hệ thống có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Tôi biết nam chủ mỗi thế giới là ai, sau đó có thể lựa chọn được nhân vật thích hợp để ký chủ ký túc tiếp cận nam chủ.”

A Chiêu nháy mắt đã hiểu: Chính là, thời điểm hiện tại, hệ thống cũng không trông cậy vào được gì.

Cô yên lặng suy sút hai giây, cô tự an ủi ở trong lòng, rất nhanh đã có tinh thần lên tới.

“Không sao, chúng ta từ từ tới.” Cô an ủi hệ thống.

Không biết cũng không sao, chính mình cùng với nam chủ ở chung sẽ biết. A Chiêu nói với chính mình.

Cô hiện tại gọi là Hứa Chiêu, là được mẹ kế nam chủ mời đến làm gia sư, như vậy cũng sẽ có rất nhiều thời gian ở cùng nam chủ.

Bất quá, nhớ tới lời mẹ kế nam chủ nói với chính mình, A Chiêu nhíu mày.

Đối phương bảo cô đi câu dẫn Tiêu Nghiên, tốt nhất có thể quay video lại, đến lúc đó Triệu Lệ sẽ cho cô một khoản thù lao giá cao.

Số tiền kia đối với nguyên chủ Hứa Chiêu mà nói, tuyệt đối là cực đại dụ hoặc. Nhưng mà đối với A Chiêu —

Xin lỗi, tiền có thể làm cô hoàn thành nhiệm vụ sao?

A Chiêu cũng không quá hiểu những nhân loại này, tình cảm cùng dục vọng.

Cô không phải người, cô là được chúa tể cửa 3000 thế giới tạo ra tới làm “Người”.

Mục tiêu tồn tại của cô chỉ có một: Xuyên qua các thế giới, hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Mà cô nhiệm vụ chỉ có một: Trở thành người giúp đỡ cho nam chủ. Bất luận là dùng vũ lực hay dựa vào tình cảm để giúp đỡ, nói ngắn lại mục đích cuối cùng cũng chỉ có một – trở giúp nam chủ đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Tiêu Nghiên là nhiệm vụ mục tiêu thứ nhất của A Chiêu, cho nên cô đặc biệt để bụng.

Sửa sang lại mọi thứ thật tốt, A Chiêu có chút mệt mởi, nằm ở trên giường ngủ trưa.

Cô là bị bảo mẫu đánh thức.

“Hứa tiểu thư, đã đến thời gian dùng bữa tối.”

A Chiêu dùng nước lạnh rửa mặt, làm chính mình thanh tỉnh một chút, đi xuống lầu.

Bữa tối thập phần phong phú, A Chiêu lại nhíu mày — tại sao chỉ có một bộ đồ ăn.

Đây là có ý gì?

Tựa hồ nhìn ra cô nghi hoặc, nhũ hoa Trương ở một bên nhỏ giọng nói: “Thiếu gia chưa bao giờ ở nhà ăn dùng cơm.”

“Vậy cậu ấy ăn ở đâu?” A Chiêu hỏi.

“Thiếu gia dùng bữa ở trong phòng.”

A Chiêu quay đầu đi: “Tôi đi kêu cậu ấy ăn cùng với tôi.”

“A! Hứa tiểu thư……” Nhũ hoa Trương không có chặn cô lại, mà trơ mắt nhìn A Chiêu đi lên lầu.

Nhũ hoa Trương lắc đầu, có chút không hiểu, thầm nói: “Thiếu gia tính tình cổ cổ quái quái, Hứa tiểu thư quản nhiều như vậy làm gì?”

A Chiêu đi đến trước thư phòng, quả nhiên không có người, cô nhìn đến di động chính mình ở trên bàn, đã tự tắt máy.

Cũng không biết cái này có phải cố ý hay không, Tiêu Nghiên ở bên phòng cách vách A Chiêu.

A Chiêu gõ gõ cửa.

Bên trong không có động tĩnh.

“Tiêu Nghiên, tôi biết cậu ở bên trong, nếu không trả lời, tôi sẽ tự đi vào.”

Một lát sau, cửa mở.

Tiêu Nghiên lạnh lùng đứng ở cửa nhìn cô.

A Chiêu chú ý tới, trong phòng Tiêu Nghiên bức màn là khép lại, phòng cũng không có bật đèn, nhìn thập phần tối tăm.

“Vì cái gì không đi xuống cùng với tôi ăn cơm?” A Chiêu ôn nhu hỏi.

Tiêu Nghiên nhấp nhấp môi: “Không muốn.”

A Chiêu cảm thấy nam chủ cũng không có dọa người như lời bọn nói, ít nhất cũng sẽ trả lời vấn đề cô hỏi.

Cô nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Lão sư là lần đầu tiên tới nơi này, thực sợ hãi, Tiêu Nghiên cậu giúp lão sư một cái, bồi tôi cùng nhau ăn cơm, được không?”

Tiêu Nghiên nhìn nữ nhân trước mặt.

Đã tẩy sạch lớp trang điểm trước đó, cô so với trong tưởng tượng càng trẻ hơn, cả người đều tràn ngập hơi thở thanh xuân tươi sống.

Như vậy nhìn cũng thuận mắt hơn rất nhiều.

Hắn cúi đầu, không nói gì, dùng hành động biểu lộ cự tuyệt.

A Chiêu có chút khó xử nghiêng nghiêng đầu.

Không thể như vậy được, cô là đến tiếp cận nam chủ, đạt được sự tín nhiệm của hắn.

Như vậy mới có thể đến gần hắn, làm hắn cảm nhận được chân tình cùng ấm áp của chính mình.

“Kia, kia lão sư cũng bưng lên đây ăn. Cậu mở cửa ra, cậu ở bên trong, tôi ở bên ngoài, chúng ta cùng nhau dùng cơm, được không?”  Cô nghĩ ra một biện pháp.

Tiêu Nghiên trong lòng cười nhạo, chấp nhất như vậy là muốn tới gần hắn sao?

Như cô mong muốn.

Hắn lui sau về sau một bước, nhẹ nhàng gật gật đầu.

A Chiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn hắn: “Kia lão sư đi xuống lấy mâm đồ ăn, cậu đáp ứng rồi không thể đổi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro