Chương 4: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Trà Chanh Chém Gió.

Nghe được A Chiêu nói, nhũ hoa Trương thập phần không hiểu.

Có lẽ là nơi này khó được người xa lạ tới, nhũ hoa Trương còn thập phần có hứng thú bát quái lôi kéo A Chiêu, bộ dáng người từng trải khuyên bảo cô: “Hứa tiểu thư a, tôi nói cho cô biết, thiếu gia Tiêu Nghiên bình thường vẫn luôn như vậy không thích tiếp xúc cùng người lạ. Mọi người đều biết đến, cậu ta ở nơi này……”

Nhũ hoa Trương chỉ vào đầu chính mình, thần thần bí bí nói: “Có vấn đề.”

Nhìn thấy A Chiêu đang nhìn chính mình, nhũ hoa Trương mang theo một chút đắc ý, bộ dáng thành thật nói: “Hứa tiểu thư, tôi biết cô là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, tuy Tiêu thái thái trả tiền lương rất cao. Bất quá a, thiếu gia như vậy, ai tới cũng đều không dạy được quá mấy ngày……”

A Chiêu nghe nói như vậy thực không cao hứng, nhưng là nhìn nhũ hoa Trương một phen tuổi, lại khó mà nói bà ta, chỉ có thể thúc giục nhũ hoa Trương chạy nhanh đem đồ ăn đến.

Nhũ hoa Trương nhìn A Chiêu lên lầu, xoay người lại cùng một hầu gái khác nói thầm lên.

Lúc này đây, đối tượng bát quái đổi thành A Chiêu, nhũ hoa Trương thần sắc cũng mang lên hai phần khinh thường:

“Còn nói là cái gì sinh viên đại học trường danh tiếng? Nhìn bộ dáng kia, thời điểm cô ta tới cô không nhìn đến? Trên mặt trang điểm lòe loẹt, quần áo thì bó sát, nếu con gái của tôi như vậy, tôi nhất định sẽ đánh chết..…”

A Chiêu cũng không biết chính mình trở thành đề tài để người khác tám chuyện, tâm tình cô không tồi bưng mâm đồ ăn đi tới trên lầu.

Tiêu Nghiên quả nhiên thực nghe lời ngồi xổm ở cửa chờ cô.

A Chiêu nhìn bộ dáng hắn rất bình tĩnh, thử hỏi một câu: “Tiêu Nghiên nguyện ý mời lão sư cùng nhau vào phòng ăn cơm sao?”

Tiêu Nghiên không nói lời nào.

A Chiêu đã biết. Thời điểm nam chủ không nói lời nào, hơn phân nửa chính là tỏ vẻ cự tuyệt.

Cô nhìn thoáng qua, tìm ghế đem mâm đồ ăn để lên, liền trực tiếp ngồi xuống xếp bằng trên mặt đất.

Tiêu Nghiên liếc nhìn cô một cái, yên lặng bắt đầu ăn cơm.

A Chiêu bắt đầu cùng hắn nói chuyện phiếm, từ: “Cậu thích ăn cái gì?” đến “Cậu muốn học cái gì?” lại đến “Thích chơi cái gì...”

Tiêu Nghiên toàn bộ quá trình đều trầm mặc, không có đáp lại.

Đến khi hắn buông chiếc đũa xuống, dùng khăn giấy xoa xoa khóe miệng, lúc này mới nhìn về phía A Chiêu.

“Thực không nói.” Hắn nhàn nhạt nói.

A Chiêu mờ mịt một chút: Vì cái gì phải chờ cô nói xong nhiều như vậy mới mở lời nhắc nhở??

Tiêu Nghiên đối với ánh mắt không biết làm sao của A Chiêu, cảm xúc trên mặt nhìn không sót cái gì.

Ánh mắt hắn phảng phất bị đâm một chút, cúi đầu, nội tâm sinh ra một tia chán ghét.

A, còn ở trước mặt hắn bộ dáng ngây thơ sao?

Thật tưởng hắn là thiếu niên cái gì cũng không biết?

Hắn tức khắc hết muốn ăn, buông chiếc đũa trong tay: “Tôi ăn no.”

A Chiêu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiêu Nghiên “phịch” một tiếng đóng cửa lại.

Cô có chút ngốc ngốc hỏi hệ thống: “Nam chủ đây là làm sao vậy?”

Hệ thống tựa hồ là tìm đọc tư liệu, qua một hồi lâu mới trả lời nói: “Nghe nói tuổi dậy thì thiếu niên cảm xúc dao động khá lớn, cảm xúc khó kiềm chế là tình huống bình thường.”

A Chiêu hiểu rõ gật gật đầu.

Trong phòng.

Tiêu Nghiên nhẹ nhàng dựa vào trên cửa, nghĩ nữ nhân ngoài cửa kia sẽ có cái dạng phản ứng nào.

Là dường như không có việc gì, hay là thẹn quá hóa giận?

Thực mau, cửa phòng hắn đã bị gõ vang lên.

Như vậy đã thiếu kiên nhẫn? Tiêu Nghiên trong lòng tức khắc cảm thấy có chút không thú vị.

Ngay sau đó, thanh âm A Chiêu từ ngoài cửa truyền vào:

“Tiêu Nghiên, nếu cậu không muốn trả lời, cũng nên đem đồ ăn thừa đi ra, tránh để lại mùi ở trong phòng.”

Tiêu Nghiên: “……”

A Chiêu tiếp tục nghiêm trang dặn dò: “Còn có, nhớ đánh răng sạch sẽ……”

Tiêu Nghiên: “……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro