Chương 35: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh (35)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Trà Chanh Chém Gió.

Tiêu Nghiên nhìn những người ở quảng trường đó, tựa hồ nhìn rất chuyên chú.

A Chiêu thấy thế cười cười, đứng dậy.

Cô tìm được một tiểu cô nương mang huy chương màu đỏ huy chương: “Em gái nhỏ, em có thể giúp chị một chút hay không?”

Hai phút sau, tiểu cô nương thắt hai cái bím tóc nhảy nhót đi tới trước mặt Tiêu Nghiên.

Trong tay cô bé, giơ lên một cái chong chóng lớn đang bay phần phật.

“Ca ca, cái này tặng cho anh!”

Tiêu Nghiên sửng sốt một chút: “Vì cái gì tặng cho anh?”

Tiểu cô nương nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cô bé lúc này đang trong quá trình thay răng, nói chuyện có điểm lọt gió: “Bởi vì anh không biết cười.”

“Em vì sao biết?” Tiêu Nghiên rất có hứng thú hỏi.

A Chiêu ở một bên nhìn hai người nói chuyện phiếm, Tiêu Nghiên có lẽ chính mình không ý thức được chính mình đang có biến hóa.

Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối không có hứng thú cùng với một hài tử không quen biết nói chuyện lâu như vậy.

“Bởi vì ca ca anh đều không có đi chơi, cũng không có cười.”

Tiêu Nghiên nhìn chong chóng trong tay cô bé, cười cười: “Có phải một chị gái cột tóc đuôi ngựa bảo em lại đây hay không?”

Tiểu cô nương kinh ngạc: “Anh như thế nào biết……”

Nói đến một nửa, cô bé mới ý thức được chính mình nói lỡ, thè lưỡi, đem chong chóng nhét vào trong lòng ngực Tiêu Nghiên, tung tăng nhảy nhót chạy đi.

“Cô bé đó có phải hay không rất đáng yêu?” A Chiêu đi đến bên người Tiêu Nghiên.

Tiêu Nghiên xoay người nhìn cô. Đột nhiên giữ chặt tay A Chiêu, đem cô ôm vào trong lòng ngực.

“Lão sư vì cái gì đối với tôi hết lòng hết dạ như vậy?”

Hắn có thể khẳng định hắn ở cùng với A Chiêu, trước kia trước nay đều cũng không có giao lưu hay liên hệ.

Cô vì cái gì đối tốt với hắn như vậy?

A Chiêu sửng sốt, vấn đề này……

Bởi vì cậu là nam chủ a.

Cô cười cười: “Bởi vì cậu rất đáng giá a.”

Hài tử xinh đẹp lại mẫn cảm, biết quan tâm cô, cũng sẽ cảm ơn cô tốt.

Liền tính là bởi vì nhiệm vụ mà quan tâm hắn, nhưng tới hiện tại, A Chiêu cũng khó tránh khỏi vài phần thiệt tình.

Tiêu Nghiên trầm mặc một chút: “Lão sư tâm tư của tôi cô đều biết, lần sau không cần mua loại đồ vật này cho tôi……”

Hắn đối loại với loại đồ vật nhỏ tinh xảo lại xinh đẹp này, không nói là không thích, nhưng đến thời điểm này, thậm chí hắn sẽ sinh ra cảm xúc muốn hủy diệt nó.

Không đợi A Chiêu trả lời, Tiêu Nghiên liền tiếp tục nói: “Tôi biết ý của lão sư.”

Hắn dùng sức mà ôm A Chiêu: “Nếu lão sư muốn, như vậy tôi liền tận lực sửa chữa.”

“Tôi sẽ tận lực trở thành một người mà lão sư muốn.”

Hắn nhắm mắt lại.

Nội tâm cảm thấy: Những người đó hạnh phúc hay là bất hạnh, thiện lương hay là ác độc, cùng hắn không có quan hệ gì.

Nhìn đến cái loại lễ vật (chong chóng) đáng yêu này, hoàn toàn không cảm giác được kinh hỉ.

Chỉ cần lão sư nguyện ý, hắn liền nguyện ý “Sửa”.

Cô muốn nhìn bộ dáng gì của chính mình, hắn liền làm tốt bộ dáng mà cô muốn nhìn.

Bất quá chỉ là diễn kịch, hắn đã diễn nhiều năm như vậy.

...

Hai người ra khỏi công viên trò chơi, cũng không có trực tiếp về nhà, mà là chậm rãi đi dạo trên phố trong chốc lát.

Cảnh đêm thành phố này thật xinh đẹp.

A Chiêu nhìn xa xa cảm thấy có thứ gì đó đang rơi xuống, cô quay đầu lại: “Tiêu Nghiên……”

“Ký chủ cẩn thận!”

Hệ thống ở trong đầu A Chiêu đột nhiên hét lên lên.

A Chiêu theo bản năng ngẩng đầu, không nói hai lời liền đem Tiêu Nghiên đẩy ra.

Trên đầu một trận đau nhức truyền đến.

Ý thức cuối cùng của cô là, đối phương bộ dạng hoảng hốt đến mặt xanh một mảnh.

...

“Ký chủ cô tỉnh tỉnh!”

A Chiêu bởi vì tiếng liên hoàn quát của Miên Hoa Đường ở trong đầu mà tỉnh lại.

“Đừng ồn ào a.” Cô hữu khí vô lực [1] nói.

[1] Hữu khí vô lực: Bất lực.

Thật sự là hữu khí vô lực, cũng không có cảm giác thống khổ, mà là toàn thân bủn rủn vô lực, nâng một bàn tay lên đều là cảm giác lao lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro