Chương 36: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh (36)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Trà Chanh Chém Gió.

Nghe được A Chiêu mở miệng nói chuyện, hệ thống liền vui vẻ trở lại.

“Ký chủ cô rốt cuộc cũng đã tỉnh, làm ta lo lắng muốn chết.” Miên Hoa Đường kinh hỉ nói.

Đáy lòng A Chiêu dâng lên một tia cảm động, còn chưa có cảm động xong ——

“Nhiệm vụ còn chưa có hoàn thành, cô như thế nào có thể chết đâu?”

A Chiêu: “……”

Cô chỉ cảm thấy đau thái dương đập thình thịch.

“Nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra?”

Hệ thống đem sự tình từ lúc A Chiêu té xĩu kể lại toàn bộ.

A Chiêu không dám tin tưởng: “Cậu nói…… Tôi là bị một con Husky từ trên trời rơi xuống rơi trúng đầu mà chết, không đúng, là biến thành người thực vật?”

(Editor: Lần đầu tiên ta nghe nói, chó rơi xuống đầu mà chết í 🤣)

Hệ thống: “Đúng vậy, là con Husky trên sân thượng trượt chân rơi xuống 24 tầng lầu, vừa lúc đụng vào trên ký chủ. Nếu không phải ta vận dụng năng lượng của hệ thống giúp ký chủ duy trì sự sống, nếu đổi lại là nhân loại bình thường, chỉ sợ là sớm đã chết.”

A Chiêu: “……”

Cô suy nghĩ nửa ngày, nghẹn ra một câu: “Chủ nhân của con Husky đó, có bồi thường tiền không?”

Hệ thống trả lời nói: “Đâu chỉ có là bồi thường tiền, nam chủ còn báo cáo người kia lên tòa án, đồi lấy giá bồi thường trên trời. Người kia bồi thường không nổi, nam chủ liền đưa một nhà bọn họ vào trong chùa để cầu phúc cho cô. Nói nếu cô không tỉnh lại, bọn họ đừng hòng ra khỏi đó.”

A Chiêu: “…… Tiêu Nghiên hắn……” Thế nào?

Hệ thống còn không có kịp trả lời, cửa đột nhiên bị mở ra.

Tiêu Nghiên mặt vô biểu tình bưng chén cháo dinh dưỡng đi đến.

5 năm nay này, A Chiêu biết hết thảy các sự tình xảy ra, hắn (Tiêu Nghiên) cũng không có mượn tay của người khác, mà là tự chăm sóc cô.

A Chiêu khi đó ở bệnh viện nửa năm, viện phương xác định thân thể cô đã không có vấn đề gì, nhưng là vẫn luôn chưa chịu tỉnh lại.

Tiêu Nghiên trằn trọc ở bệnh viện mười mấy ngày để chăm sóc A Chiêu, nhưng cô vẫn không tỉnh lại.

Hắn liền đem A Chiêu trở về nhà, chính hắn tự mình chăm sóc cho cô.

Chăm sóc cho cô, chính là trải qua 4 năm.

Hắn sớm đã không ôm hy vọng lão sư có thể tỉnh lại, chỉ nghĩ, có thể vẫn luôn làm bạn với cô như vậy, cũng rất tốt.

Thói quen của hắn mỗi ngày chính là nhìn trên giường một cái, đối với người trên giường là một đôi mắt ôn hòa quen thuộc.

Tay Tiêu Nghiên run lên.

Hắn nỗ lực duy trì, để hai mắt không chớp mà nhìn A Chiêu.

Hắn sợ hãi, sợ hãi cái này chỉ là ảo giác của chính mình, bởi vì bốn năm qua, hắn đã sinh ra rất ảo giác như vậy.

“…… Lão sư?” Tiêu Nghiên môi khẽ run, nói.

Thanh âm nhẹ nhàng, phảng phất đến có thể dọa tới người ở trên giường.

A Chiêu không động đậy, nỗ lực nhìn hắn lộ ra một cái tươi cười.

“Bang!”

Trên tay mất lực, đồ vật bưng trong tay hắn cũng nằm trên mặt đất.

Tiêu Nghiên lại không quan tâm, bổ nhào vào trước giường A Chiêu.

Hắn muốn đi qua ôm cô một cái, nhưng lại sợ mình dùng sức quá lớn làm cô bị thương, chỉ có thể run rẩy tay, chậm rãi, chậm rãi ở trên mặt A Chiêu chạm.

“Cô thật sự tỉnh?”

A Chiêu thực sự cảm động với phản ứng của Tiêu Nghiên, cảm thấy học sinh của chính mình dạy rất tốt.

Nhưng mà giờ phút này lại không thích hợp để ôn chuyện.

Bởi vì ——

A Chiêu có chút khó có thể mở miệng: “Tiêu Nghiên, tôi muốn…… Đi toilet.”

Chính là cô không có nghĩ tới.

Tiêu Nghiên sửng sốt, thấp thấp nở nụ cười.

“Tôi đỡ lão sư lên.” Hắn nói, động tác ôn nhu đem A Chiêu từ trên giường nâng dậy.

A Chiêu nghĩ, chỉ cần có thể đứng lên, tự cô tìm cái đồ vật để đỡ, chậm rãi có thể đi vào toilet.

Nhưng cô xem nhẹ trình độ thân thể của chính mình, hai chân vừa mới chạm đất, trực tiếp liền mềm xuống, cả người nhào vào trên mặt đất.

Tiêu Nghiên sớm đã có chuẩn bị, trực tiếp ôm cô vào trong lòng ngực.

“Vẫn là tôi nên ôm lão sư đi.” Hắn cũng không đợi A Chiêu trả lời, hơi hơi khom lưng, một tay ôm đầu gối A Chiêu, nhẹ nhàng đem cả người cô lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro