Chương 37: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh (37)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Trà Chanh Chém Gió.

A Chiêu trơ mắt nhìn chính mình bị Tiêu Nghiên ôm, một đường đi tới toilet.

Sự tình đáng sợ nhất là ở chỗ, lúc vào toilet, Tiêu Nghiên cũng không có ý muốn đi ra ngoài.

“Lão sư, có yêu cầu hỗ trợ không?” Hắn không có buông A Chiêu, mà là cúi đầu, ở bên tai cô hỏi.

Hơi thở nóng rực thổi vào bên tai A Chiêu, da thịt tái nhợt bây giờ đã đỏ lên một mảnh mắt thường cũng có thể thấy được.

“Không, không cần.”

A Chiêu cảm thấy 5 năm nay không thấy hắn, cảm giác quen thuộc của Tiêu Nghiên trước kia, bây giờ đã cho cô một cảm giác khác hoàn toàn.

Cũng là.

5 năm trước, cô còn dùng ánh mắt đối với một hài tử mà đối đãi với hắn.

Chính là hiện giờ, Tiêu Nghiên, hắn đã thật sự là một người trưởng thành rồi.

Tiêu Nghiên cũng không miễn cưỡng, nghe lời A Chiêu đem cô thả xuống, chính mình tự đi ra ngoài.

A Chiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, đỡ chính mình đến bồn rửa tay.

Rốt cuộc cô đem sự tình này nghĩ đến quá đơn giản.

Ở trên giường nằm lâu như vậy, thân thể căn, không, có, cái, gì, sức, lực!

Cô phát hiện, chính mình chỉ có một đôi tay để đỡ bồn rửa tay, tay còn lại để rửa, không còn dư tay để cởi quần!

Nhưng trong thân thể này cảm giác đã sắp không nhịn được nữa.

A Chiêu cũng không tính ra cầu ngươi khác cởi quần giúp mình.

Cô quả thực sắp khóc ra tới.

Hệ thống trong đầu kia, cũng không giúp gì được!

Tiêu Nghiên đứng ở bên ngoài nghe thấy bên trong không có một chút tiếng động, hoàn toàn có thể đoán trước tình hình bên trong.

Bốn năm này, hắn mỗi ngày đều giúp cô lau thân thể, thân thể lão sư ra như thế nào, không ai so với hắn biết rõ ràng hơn.

Hắn lo lắng A Chiêu một mình ở bên trong đem chính mình nghẹn hư, chủ động lên tiếng: “Lão sư?”

A Chiêu không nói lời nào.

Tiêu Nghiên thầm than một hơi: “Lão sư, tôi vào được không?”

Bên trong rầm rì không biết nói câu gì, rốt cuộc cũng không có phản đối.

Tiêu Nghiên đi vào, thấy được cả người A Chiêu phát run chống ở trên bồn rửa tay.

Thấy hắn tiến vào, A Chiêu quay đầu, một đôi mắt ủy khuất đầy lệ quang (nước) nhìn hắn.

Tâm của hắn cơ hồ trong phút chốc bị ai đó nắm lên.

Không nói hai lời, đem cô ôm vào trong ngực, Tiêu Nghiên ôn nhu lại kiên định —— cởi quần của cô ra.

Đem cô đặt ở trên bồn cầu.

“Lão sư, xong rồi lại kêu tôi.”

Thấy hắn làm sự tình như vậy, A Chiêu hoàn toàn là nhắm mắt lại —— thật sự quá cảm thấy thẹn!

Tiêu Nghiên ở bên ngoài ước chừng đợi nửa giờ.

Hắn biết A Chiêu lúc này phỏng chừng thẹn thùng đến hỏng rồi, cũng không thúc giục.

Thời điểm chờ đến khi A Chiêu kêu hắn thì hắn mới đi vào.

Cũng không biết A Chiêu làm như thế nào, tự mặc lại quần cho chính mình, đứng dựa vào bồn rửa tay.

Nhìn thấy Tiêu Nghiên, A Chiêu trên mặt lại đỏ: “Tôi…… tôi rửa xong tay rồi, cậu dẫn tôi ra ngoài đi.”

Tiêu Nghiên nhịn không được nở nụ cười: “Tuân mệnh, lão sư.”

Hắn khom lưng đem cô ôm theo kiểu công chúa trở về giường.

A Chiêu trở lại trên giường việc đầu tiên chính là muốn đem chính mình cuộn vào trong chăn.

Đương nhiên, hành động này lại bị Tiêu Nghiên nhận thấy được, liền ngăn cản.

“Lão sư không cần thẹn thùng. Cô hôn mê 5 năm này, trên người của cô đều là tôi tự mình lau.”

Tiêu Nghiên đối với ánh mắt không dám tin tưởng của A Chiêu, rũ mi cười: “Cho nên, cơ thể của lão sư, không có nơi nào tôi chưa từng nhìn thấy qua.”

A Chiêu: “……”

Cô một đôi mắt trừng đến tròn xoe, nhìn Tiêu Nghiên: “Cậu cậu cậu cậu cậu……”

Nói cậu hơn nửa ngày, cũng không biết nên cái gì tốt.

Tiêu Nghiên nhìn người trên giường tuy rằng suy yếu, nhưng lại tràn ngập tức giận, ánh mắt ám trầm:

“Tôi thích lão sư.”

“Nếu lão sư tỉnh, như vậy, chuẩn bị tốt để tiếp thu tôi được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro