Chương 1 Đại binh thúc thúc ngược ta (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 Đại binh thúc thúc ngược ta (1)

*nguyên văn là: Đại binh thúc thúc làm phiên ta. Phiên là :ngược, nhưng ta không ghép từ nào phù hợp đc nên để như trên v đó.hehe

Sở Kiều nháy đôi mắt, nhìn trong gương đôi lông mi dài, tay ngắn, chân ngắn,nghĩ thầm, thì ra hết thảy đều là sự thật.

Mặc kệ cô là nhân vật trong sách,vẫn là, cô thực sự xuyên qua!

Cô đã là một "Sở Kiều" khác.

Sở Kiều này ,cùng cô không giống nhau, có một đôi ba mẹ yêu cô, từ bé sống như một tiểu công chúa.

Nhưng máy bay của ba mẹ lại gặp rủi ro, để lại cô một thân một mình.

Dựa theo hệ thống 419 giải thích, cô trói định với hệ thống nhục dục, xuyên qua cũng đều là thế giới thịt văn. Thế giới này được hình thành dưới ngòi bút của tác giả ,nhưng lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không ổn định.

Nhiệm vụ của cô là làm nữ xứng nghịch tập thành công, cho nên cần thiết đá rơi nữ chủ, công lược nam chủ, phương thức công lược hệ thống đã nhắc ----- tiếp xúc thân thể.

[419, ngươi ra đây! Ngươi nói cho ta, thân thể này mới 5 tuổi! Ngươi muốn ta cùng nam chính trao đổi thể dịch như thế nào?]

Sở Kiều phát điên!

Làm một cái, liền làm bạn trai không nói qua một mẫu thai solo cẩu, cô tuy rằng ngẫu nhiên ban đêm sẽ tịch mịch ,cầu hạt rống khai xe, lén lút xem phim người lớn gì đó, nhưng tự an ủi cũng phải mua một cây, càng đừng nói đến việc tự mình thực hiện.

[ Ký chủ ngài không cần phải gấp gáp, trao đổi thể dịch cùng tiếp xúc thân thể có rất nhiều loại, tỷ như: hôn môi, khẩu giao... ]

Âm thanh lạnh băng tiếp túc phát ra, Sở Kiều càng nghe mặt càng đỏ, vội vàng kêu dừng

[STOP! Ban ngày ban mặt, không cần lái xe trong đầu ta]

Sở Kiều dùng tay ngắn nhỏ xoa xoa đầu, đi một bước tính một bước đi.

Nếu cô đã quyết định ,thì sẽ không hối hận.

Tất cả chỉ là nhiệm vụ. Cô vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ, thanh tỉnh mà nói cho chính mình.

Tiếp thu xong cốt truyện của thế giới này do hệ thống cung cấp, Sở Kiều có chút vô ngữ

Thế giới này căn cứ vào một quyển tiểu thuyết tên là :[đại binh thúc thúc ngược ta] toàn văn đều là cảnh tượng thân thể của nữ chính tiểu kiều hoa bị thân thể cường tráng của nam chính làm các loại ngược ,thịt văn YY.

Cứ như vậy trắng ra, nàng ngày thường đều là thật ngượng ngùng a

Nhanh chóng xem xong cốt truyện, Sở Kiều chỉ nhớ kĩ tên nam nữ chính cùng với thân phận, Cô hiện tại đối với bản thân sắp gặp phải các cảnh tượng cùng play, cũng không nghĩ sẽ cẩn thận nghiên cứu, cho nên bịt tai trộm chuông xem nhẹ.

Nữ chính tên Lý Mộng Nhi, nam chính tên Sở Mân Thâm , hai người quen biết khi đi nữ chính ở cao trung quân huấn luyện, huấn luyện viên quân nhân soái khí cùng kiều mỹ nữ học sinh, lau súng cướp cò, cực kỳ khoái hoạt.

Sở Kiều ở nguyên văn là cháu gái của nam chính, bởi vì ba mẹ ly thế, nên được thúc thúc Sở Mân Thâm thu dưỡng, lại đối với Sở Mân Thâm có tình cảm dị dạng, yêu say đắm. Luôn ở giữa nam nữ chính nơi nơi quấy rối, thường xuyên qua lại, nhưng chính vì vậy mà nam chính nhận ra Lý Mộng Nhi thiện lương hào phóng, đối với Sở Kiều ngày càng bất mãn, mà đối với Lý Mộng Nhi ngày càng siêu lòng.

Nội tâm Sở Kiều còn đang điên cuồng phun tào nguyên văn cốt truyện, thì nghe ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Cô vội vàng chạy hướng cạnh cửa ,trước bảo mẫu một bước ,ra mở cửa.

Kế thừa bản thể ký ức, Sở Kiều rất rõ ràng, tối hôm qua vốn là ngày ba mẹ từ ngước ngoài trở về ,nhưng cô đợi cả đêm, đều không chờ được người.

Bởi vì ba mẹ cô, tai nạn máy bay qua đời.

Mà cô ,còn không có biết, đang ở trong nhà ngây ngốc trờ đợi.

"Ba ba, ma ma! "

Sở Kiều chưa nhìn thấy người đã hô lớn

Người tới nghe được những lời này, cương nghị trên mặt khó nhịn vẻ đau xót, hắn buông hành lý trên tay, bàn tay to chụp tới liền ôm Sở Kiều ôm lên.

"Kiều Kiều, là nhị thúc. "

Sở Kiều nhìn về phía nam nhân.

Mày kiếm ,mũi cao thẳng ,trên mặt tràn đầy phong tình cùng soái khí, đôi mắt lúc này tràn đầy tơ máu.

Đây là nam chính, Sở Mân Thâm.

Hắn là nghe tin tức ca ca và tẩu tử ly thế, trước tiên liền chạy đến đây.

"Nhị thúc! " Sở Kiều mềm mại cười, song ôm hắn.

"Nhị thúc, Kiều Kiều rất nhớ người, người đã lâu không đến thăm Kiều Kiều!" Trong trí nhớ lần cuối Sở Kiều gặp vị nhị thúc này đã là một năm trước. Sở Mân Thâm hằng năm ở bộ đội quân, rất ít về nhà.

"Nhị thúc hôm nay như thế nào tới đây, cùng ba ba ma ma trở về sao?"

"...Kiều Kiều..."

" Ba ba ma ma con, bọn họ...Bọn họ... "

Sở Mân Thâm là một nam nhân làm việc quả quyết, lúc này cũng không biết nên mở miệng thế nào, mới có thể không xúc phạm tới đứa trẻ trong ngực.

"Ân? bọn họ làm sao vậy?"

Sở Kiều suy nghĩ muốn giãy giụa xuống dưới, đầu hướng ngoài cửa nhìn, muốn nhìn một chút có phải hay không ba ba ma ma trốn ở cửa.

Sở Mân Thâm cảm giác yết hầu nghẹn lại, gắt gao ôm Sở Kiều, "Bọn họ đi một nơi rất xa, hiện tại chưa về, Kiều Kiều về sau liền ở cùng thúc thúc, được không?"

"Bọn họ đi nơi nào? "

"Ba Ba ma ma không cần Kiều Kiều sao? "

"Kiều Kiều sẽ thực nghe lời, thúc thúc, Kiều Kiều về sau không mua thú bông, Kiều Kiều sẽ thực nghe lời! "

"Người làm ba ba ma ma trở về được không? "

"Kiều Kiều là một đứa trẻ nghe lời vì sao ba ba ma ma không cần Kiều Kiều? "

Sở Kiều ngay từ đầu diễn đến nôn nóng, nhưng càng nói liền càng đồng cảm với bản thân. Những lời này, cô vẫn luôn nghĩ sẽ cùng ba mẹ năm đó vứt bỏ cô nói ra. Cô là một đứa trẻ thực nghe lời, vì cái gì ba ba ma ma không cần cô? Cô ở cô nhi viện cũng thực ngoan thực ngoan, vì cái gì không có người muốn thu dưỡng cô?

Vì cái gì?

Từng giọt, từng giọt nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, rơi ở trên cổ Sở Mân Thâm, thật mạnh, như đánh trên ngực hắn vậy.

Kiều Kiều ngoan nhất! "

"Ba ba ma ma không có không cần Kiều Kiều ."

"Thúc thúc hiện tại một người, Kiều Kiều không đau lòng thúc thúc sao? "

Trẻ nhỏ thường có bệnh hay quên, Kiều Kiều hiện tại mới 5 tuổi, Sở Mân Thâm chỉ có thể dùng phương thức này để dỗ cô.

Hắn vẫn luôn ở cùng nam nhân, đối đãi cấp dưới cũng là thẳng thắn, không có gì đánh một trận là không giải quyết được.

Nhưng làm thế nào để dỗ Kiều Kiều một tiểu cô nương, hắn quả thực luống cuống tay chân.

Sở Kiều khóc lớn thật lâu, đem những tích tụ trong lòng phát tiết đến không còn.

Có chút ngượng ngùng, tuy rằng cơ thể mới 5 tuổi, nhưng bên trong cô là cô gái hơn hai mươi tuổi là người trưởng thành, hiện giờ cứ như vậy gào khóc, thật quá mất mặt

Cô cọ cọ nên bả vai rộng của Sở Mân Thâm

Ánh mặt trời phía đông xuyên qua pha lê chiếu vào hai người

Sở Kiều nghĩ thầm, cái ôm này thật ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro