Thiếu soái sủng tiểu kiều thê (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lê Viên.

Liên Các.

Là trụ cột của gánh hát, Liên Mị một mình được nắm giữ một gian phòng.

Hôm nay bị thiếu soái nhìn trúng, lại hứa lấy làm chính thê, mười dặm hồng trang nghênh đón cưới vào cửa, giá trị con người của Liên Mị càng tăng lên như diều gặp gió.

"Liên Nhi a, trong khoảng thời gian này ngươi liền cứ thanh thản ổn định chuẩn bị gả đi, sân khấu ca kịch ngươi cũng không cần quản. Thiếu soái nếu biết thì sẽ mất hứng đấy."

"Gả đến soái phủ, không thể lại như ở gánh hát Lê Viên, tình tình của người cũng phải thu liễm vào, không nên chọc đến thiếu soái không vui."

"Ngươi đừng chỉ nhìn thiếu soái cho ngươi vị trí chính thê, nhưng là chúng ta đều biết, ở cái thời buổi loạn thế này, chính thất hay thiếp thất chẳng qua chỉ là một câu nói của những người quyền quý bọn họ mà thôi..."

Chủ gánh khách khách khí khí giao đãi một chút sự tình, sau đó liền vui vui mừng mừng mà xoay người đi ra ngoài.

Vừa mới đi tới cửa, liền gặp phải một nô tài chân què.

Nô tài này mặc một cái áo dài màu xám rất rất tầm thường, tay cầm một cái ấm đồng, thất tha thất thểu đi tới.

Vừa nhìn đến chủ gánh, tên nô tài lập tức kéo chân tranh đường.

Hơi hơi cúi đầu, âm giọng khàn khàn giống như khi cổ họng bị bỏng rát, vô cùng khó nghe.

"Chủ gánh hảo"

"Ừ. An Văn, nhớ phải hầu hạ chủ tử nhà ngươi cho tốt, nếu như có nửa phần chậm trễ, thì không cần nói đến thiếu soái, chính ta cũng không tha cho ngươi! Nghe rõ chưa?"

Chủ gánh ánh mắt ghét bỏ nhìn thoáng qua cái chân không bình thường của hắn, thái độ lãnh đạm không nóng không lạnh nói.

Trong lòng lại tự nhủ, tên nô tài đầu gỗ như vậy, lại còn què một chân, không biết Liên Mị tại sao cứ nhất quyết phải lưu lại hắn bên người.

"Đã nghe rõ, chủ gánh đi thong thả."

An Văn giống như mọi khi, một bộ dáng hèn mọn cúi đầu, hơi hơi cung kính mà tiễn chủ gánh đi, rồi mới lê bước kéo cái chân què đi vào Liên Các.

Cầm ấm đồng chậm rãi rót thêm vào chém trà làm bằng sứ.

An Văn đứng quay lưng về phía Liên Mị đang ngồi trang điểm trước gương đồng, cuối cùng hắn chậm chạp mở miệng:

"Chủ gánh không cam lòng buông tha cho cái cây rụng tiền là ngươi sao?"

"Diệp Lan cho hắn vạn lượng vàng, từng đó liền cả tòa gánh hát Lê Viên này đều có thể mua tới, huống chi chỉ một cái con hát Liên Mị."

Trong gương, Liên Mị nhìn thấy dung mạo yếu ớt của bản thân, môi đỏ khẽ mở, bình tĩnh nói.

" ...... Thoạt nhìn, hắn nhưng lại thật là ưa thích ngươi, vạn lượng hoàng kim cũng bỏ ra được" An Văn cũng đã nhìn thấy được một màn kia ở tiền viện Lê Viên.

Liên Mị cũng đồng dạng nhó tới thời khắc kia.

Dung nhan lãnh diễm xinh đẹp, tắc khắc ửng đỏ vì xấu hổ.

Nhưng lại giả bộ trấn định, cười lạnh một tiếng: " Đây chẳng phải là vừa vặn sao?"

"......"

An Văn trầm mặc xuống, không hề trả lời.

Đúng vậy.

Như vậy là vừa vặn đúng lúc.

-

Phía bên này.

Phong Hoa cưỡi một con chiến mã, trong con mắt trằm mê của bao tiểu cô nương, tư thế hiên ngang, tiên y nộ mã từ nội thành đi qua.

Đến trước của soái phủ thì dừng lại.

Phong Hoa xoay người xuống ngựa, tháo xuống găng tay màu tráng, tùy ý ném cho phó quan ở phía sau, quân ủng vững vàng bước vào phủ.

Diệp Lan tuy là nữ nhi, nhưng trong phủ lại có mấy vị mỹ kiều nương.

Đại thái thái cho rằng Diệp Lan là muốn đối với người bên ngoài làm bộ làm tịch, hơn nữa chỉ là cưới thiếp thất, liền mặc nàng tùy ý.

Hôm nay Phong Hoa quyết định một tháng sau sẽ cưới một con hát của Lê Viên làm chính thê, Đại thái thái là người đầu tiên phản đối.

"Không được! Nương không đồng ý! Ngươi đường đường là một thiếu soái, sao có thể tùy tiện cho một con hát ngồi vào vị trí chính thất? Vợ ngươi nhất định phải là xuất thân quyền quý dòng dõi quân phiệt Bắc Dương hoặc là con gái tướng quân!"

"......"

Nghe vậy, Phong Hoa nhẹ nhàng thả ra một tia cười châm chọc.

Thanh âm trào phúng châm biếm, làm đại thái thái hãi hùng khiếp vía.

"Mẫu thân tính toán thật là hay. Thân phận hiển hách, lại xuất phát từ danh môn quyền quý tướng quân chi nữ, đương nhiên mới có thể xứng đôi với con trai Diệp soái."

"Nhưng mà mẫu thân, chẳng lẽ ngài đã quên mất. Thân phận thiếu soái này, chẳng qua là do ngài đổi trắng thay đen, dối trên lừa dưới..."

"Đừng! Đừng nói nữa! Câm mồm!"

Đại thái thái sắc mặt đại biến, vội vội vàng vàng quát lên.

Phong Hoa ngừng nói.

Đại thái thái bị dọa cho phát sợ, sắc mặt hơi tái đi, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.

Cũng may, trước khi hai người nói chuyện đã cho lui hết người hầu, nếu không cái bí mật đã dấu diếm bao năm này mà lộ ra ngoài......

Phong Hoa bưng lên chung trà, chậm rì rì khuấy nhẹ.

Đồng thời, mở miệng nói:

"Liên Mị, là ta đã định rồi."

"Hôm nay qua đây, cũng không phải cùng ngài thương lượng, chỉ là đến thông báo cho mẫu thân một tiếng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro