₷₷₷ Chương 292 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit beta: Xichtu

Trên đảo lại mưa to.

Nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, Lạc Khúc Kỳ không khỏi nhìn người phụ nữ đứng bên cửa sổ, đó là một người phụ nữ có dáng người mảnh khảnh, nhưng là một người phụ nữ có tính cách dịu dàng khiến người ta không khỏi cảm than, khiến người ta không nhịn được mà muốn thân cận. Lạc Khúc Kỳ cảm thấy trên người cô có một bí mật, mà điều này cũng khg phải là không tốt, ngược lại sẽ càng làm cô trở nên mê người.

Lạc Khúc Kỳ lại không nhịn được dừng viết tiếp, nhìn Bạch Tửu xoa cổ, cuối cùng lớn tiếng hỏi: "Không biết khi nào cơn mưa này mới tạnh?"

- Chưa đầy nửa tiếng nữa sẽ dừng lại.

Bạch Tửu quay lại nhìn Lạc Khúc Kỳ và mỉm cười.

- Cô Ngày hôm qua không ngủ sao?

Lạc Khúc Kỳ nhìn Bạch Tửu sắc mặt hơi tái nhợt phờ phạc, lại nghĩ tời Bạch Tửu luôn nhịn khg được xoa xoa cổ của mình, cho nên hỏi lại,

- Cổ bị sái sao?

Bạch Tửu bình tĩnh cười: "Là bị sái cổ, cho nên thấy cổ hơi cứng, không có vấn đề gì, cô đừng lo lắng."

Lạc Khúc Kỳ nhẹ nhõm thở một hơi, cô ấy ngượng ngùng nói: "Tôi không biết phải làm thế nào để điền vào mẫu này..."

- Tôi xem một chút.

Bạch Tửu bước tới bàn, cô nhìn lướt qua mẫu đơn trên tài liệu, vươn tay lấy ra một tờ giấy trong đống tài liệu bên kia, cô chỉ vào tờ giấy rồi nói. , "Lấy số liệu ở chỗ này điền vào là được."

Lạc Khúc Kỳ nghiêm túc gật đầu, nhưng ngay sau đó, cô ấy lại nhận thấy một vết đỏ trên cổ tay lộ ra của Bạch Tửu, cô ấy quan tâm hỏi: "Đây có phải là bị bọ cắn không?"

- Ừ.

Bạch Tửu bình tĩnh gật đầu rồi lại cười:

- Nhưng nó không độc đâu, đừng lo lắng, sẽ khá hơn thôi.

Lạc Khúc Kỳ còn thật sự gật đầu, bởi vì cô ấy cảm thấy Bạch Tửu không cần phải lừa dối mình, đương nhiên cô tin lời Bạch Tửu, dù Bạch Tửu có nói trong rừng có vàng, Lạc Khúc Kỳ cũng khg do dự mà vác cuốc cùng Bạch Tửu ra ngoài đào.

Bạch Tửu sửa sang tay áo, lương tâm cô không đau chút nào khi lừa gạt cô gái vô tội. Chuyện cô hưởng thụ ngày hôm qua là bí mật không thể tiết lộ cho người thứ ba.

Lạc Khúc Kỳ hoàn thành biểu mẫu, khi cô ấy nhìn lên lần nữa, cô thấy Bạch Tửu đã ngồi dựa vào ghế sofa và ngủ, Lạc Khúc Kỳ lại gọi với vẻ quan tâm, "Cô Bạch?"

Bạch Tửu tỉnh lại trong cơn gật gù. Dụi dụi mắt, làm mình tỉnh táo hơn.

Lạc Khúc Kỳ vừa thấy Bạch Tửu như vậy chỉ nghĩ rằng cô ngủ không đủ giấc, liền đoán là do cô phải tiếp nhận thực tập sinh, do áp lực lớn mới tạo thành mất ngủ. Vì thế Lạc Khúc Kỳ nhịn khg đc áy náy nói: "Cô Bạch, tôi sẽ lo liệu những tài liệu này. Tôi nghĩ cô nghỉ ngơi không tốt, nên về nghỉ ngơi một lát."

- Vậy thì được rồi. - Bạch Tửu đứng lên, và cô mỉm cười cảm ơn với Lạc Khúc Kỳ, - Tôi sẽ mời cô ăn vào buổi tối.

- Được.

Lạc Khúc Kỳ vui vẻ gật đầu.

Bạch Tửu bước ra khỏi phòng làm việc, cô thật sự cần về phòng nghỉ ngơi, vừa trở về phòng, thẻ liên lạc của cô đã được bật lên, nhìn ID người gọi, Bạch Tửu do dự một giây rồi trả lời điện thoại.

"Bạch Tửu, đã lâu không gặp."

- Viện Trưởng Tạ, đã lâu không gặp.

Cô nhìn hình ảnh ba chiều của Tạ Tuyển hiện lên, như ông đang ngồi trước mặt cô.

Tạ Tuyển bật cười, "Bao Đán nói cô mang theo một thực tập sinh, cô thấy thế nào?"

(~▽)~(~▽)~(~▽)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro