₷₷₷ Chương 304 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Tửu không vội vàng nhấc đũa.

Thấy Bạch Tửu có vẻ không ổn, Tiểu Thải mím môi thuyết phục: "Có hai người canh cửa, khóa cửa trong tay bọn họ, Bạch Tửu, tuy rằng tôi không biết tại sao cô phải ở trong đó." nhưng tôi tin rằng Viện Trưởng là một người tốt, ông ấy phải làm điều này vì lợi ích chính cô. "

Tiểu Thải chỉ biết một hai điều về việc Bạch Tửu bị mắc kẹt, họ đều nói rằng Bạch Tửu bị ảnh hưởng bởi cơ thể thí nghiệm khi làm việc trên đảo nên trạng thái tinh thần của cô ấy có vấn đề. Theo nguyên tắc trách nhiệm, trưởng khoa phải làm quyết định giữ Bạch Tửu trong căn hộ của cô ấy cho đến khi cô ấy khỏi bệnh.

Trên thực tế, trong guồng quay công việc của họ, đôi khi tiếp xúc với đối tượng thí nghiệm quá lâu, bị ảnh hưởng là điều bình thường, cũng giống như một số người đối phó với cuộc sống của động vật quá nhiều, họ dần dần coi thường sinh mệnh. Bạch Tửu bây giờ có vấn đề về tâm thần cũng không phải là không thể.

Mà nghĩ kỹ lại, Tạ Tuyển không đưa Bạch Tửu vào bệnh viện tâm thần mà để cô ấy ở trong căn hộ mà cô ấy quen thuộc nhất, cũng rất nhân đạo.

Theo quan điểm của Tiểu Thải, Tạ Tuyển không làm gì sai trong vấn đề này.

Bạch Tửu không mong đợi sẽ kéo Tiểu Thải, một người ngoài cuộc xuống nước. Ngay cả khi cô nói với Tiểu Thải những gì đã xảy ra với cô trước đó, Tiểu Thải cũng không chắc sẽ tin. Bạch Tửu cầm đũa lên, cô nhặt một miếng rau xanh và đưa nó vào miệng nhai từ từ.

Mặc dù Bạch Tửu miễn cưỡng giao tiếp, Tiểu Thải cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi thấy cô đã bắt đầu ăn. Ngày đó, Tiểu Thải trở thành phó khoa và luôn bận rộn, nhưng hai người họ luôn có mối quan hệ tốt, và cô ấy thực sự quan tâm đến Bạch Tửu.

Bạch Tửu khẩu vị không tốt lắm, ăn hết một phần ba thức ăn liền đặt đũa xuống.

Tiểu Thải hỏi: "Cô không định ăn à?"

Bạch Tửu lắc đầu.

Tiểu Thải không ép Bạch Tửu, cô cúi xuống dọn dẹp những thứ trên bàn.

Bạch Tửu đột nhiên nói: "Tôi nhớ tới thời điểm này trong năm, cô đều muốn về quê cúng bái tổ tiên, năm nay không về sao?"

- Tôi còn nhiều việc phải làm, năm nay không về đâu.- Tiểu Thải cười nói,

- Tôi nghĩ tổ tiên nhà họ Tần sẽ không trách tôi.

Bạch Tửu có thể đoán được đây là bởi vì Tiểu Thải muốn chăm sóc cô, vì vậy cô ấy không quay trở về, Bạch Tửu thở dài, "Tiểu Thải, cảm ơn."

- Không có gì đâu, cô đã giúp tôi rất nhiều khi tôi vẫn không thể làm tốt nhiều việc trong quá khứ, và chúng ta vẫn là bạn cùng lớp.

Tiểu Thải đặt hộp cơm vào túi, và cô ấy nói,

- Còn có gì cô muốn ăn không? Ngày mai tôi sẽ mang cho cô khi tôi đến.

- Mang cho tôi một chai rượu đỏ.- Bạch Tửu cười, - Tôi đã lâu không uống rượu, trong lòng đột nhiên có chút dư vị Tửu.

Tiểu Thải gật đầu, "Được rồi, tôi sẽ nhớ."

Không lâu sau, tiếng đóng mở cửa vang lên, trong phòng chỉ còn lại có Bạch Tửu.

Bàn tay Bạch Tửu đặt nhẹ lên bụng cô dựa vào ghế sô pha, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh lúc chạng vạng rất dễ chịu.

Xa trong một văn phòng ở phía bên kia.

Nhìn Bạch Tửu lặng lẽ nhìn hoàng hôn trên màn ảnh, Lạc Khúc Kỳ lo lắng nói: "Ông nội, cô ấy không uống được."

- Không thành vấn đề. - Tạ Tuyển thoải mái ngồi trên ghế chậm rãi nói:

- Đứa nhỏ trong bụng cô ấy có cha là ma cà rồng. Sức sống của đứa trẻ này ngoan cường hơn rất nhiều so với những đứa trẻ bình thường. Nếu cô ấy muốn uống, hãy để cô ấy uống.

Trong giọng nói thoải mái của Tạ Tuyển hiện lên sự tự tin có thể kiểm soát được mọi chuyện, ông ta nhắc nhở, "Tiểu Lạc, sức khỏe của cháu không tốt, gần đây cháu sẽ rất bận, nhưng đừng quên uống thuốc."

- Cháu biết, ông nội.

Lạc Khúc Kỳ trả lời.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro