₷₷₷ Chương 305 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Tửu biết chắc chắn có camera trong phòng của cô, nhưng Tạ Tuyển chắc chắn không vô sỉ đến nỗi lắp camera trong nhà vệ sinh. Ngay cả khi cô biết rằng bây giờ cô là một tù nhân, cô ở trong phòng thì vẫn tự do tự tại, hoàn toàn không ý thức rằng mình là một "tù nhân".

Ngày hôm sau, Tiểu Thải có nhớ mang cho cô một chai rượu đỏ, Bạch Tửu mở nắp chai rượu đỏ ra, khi ngửi thấy mùi, cô liền che miệng lại, có vẻ khó chịu.

- Bạch Tửu, cậu không sao chứ?- Tiểu Thải quan tâm hỏi.

Bạch Tửu lắc đầu, thở dài nói: "Xem ra trong khoảng thời gian này không thể uống rượu đỏ rồi. Tiểu Thải, khi nào cảm giác ngon miệng của tôi được cải thiện, chúng ta cùng nhau uống thêm vài ly nhé."

- Được.

Thấy Bạch Tửu không sao, Tiểu Thải yên tâm gật đầu.

Bạch Tửu cất rượu đỏ đi. Khi Tiểu Thải rời đi, cô liếc nhìn camera trên tường và bước vào phòng mình như thể cô ấy không nhìn thấy nó.

Ba bốn giờ sáng, người đàn ông canh giữ màn hình giám sát dần dần cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhìn làn khói dày đặc trên màn hình, trên giường trong phòng ngủ, người phụ nữ đang ngủ say không để ý. Anh ta vội vàng đánh thức người bạn đang ngủ trên ghế sô pha, "Phòng cô ấy bị cháy!"

Người trên giường lập tức định thần lại, hai người vội vàng mở cửa, phòng đối diện chính là phòng của Bạch Tửu.

Một trong 2 người đàn ông lấy thẻ cửa ra. Khi cánh cửa mở ra, khói bốc ra dữ dội hơn, có một đám cháy đang bùng phát trong phòng khách.

Cả hai đều biết tầm quan trọng của Bạch Tửu, không chút nghĩ ngợi liền xông vào phòng cứu ai đó. Vừa mở cửa phòng ngủ, người đàn ông vừa bước vào phòng ngủ là đã bị một cú đánh trời giáng trúng cổ, anh ta trợn mắt và gục xuống đất.

Người vào phía sau cảm thấy có gì đó không ổn, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cước đá vào bụng. Lúc này mới vô thức che bụng, cổ cũng bị người đánh rất nặng. Giây tiếp theo, hắn cũng ngất gục xuống đất.

Bạch Tửu không có thời gian nghỉ ngơi, cô vào nhà vệ sinh lấy bình chữa cháy đã chuẩn bị từ lâu để đề phòng ra, rồi mở bình cứu hỏa phun lên trên chiếc ghế sô pha đang cháy, ngọn lửa lền được dập tắt.

Cô cố tình không kê những đồ đạc khác cạnh ghế sô pha để nhanh chóng khống chế đám cháy. Cô chỉ cố ý đưa người qua mở cửa chứ thực ra cô không định thiêu rụi nhà mình và lấy mạng hai người đó.

Bạch Tửu ném bình cứu hỏa trong tay, nhẹ vỗ về bụng cười nhẹ: "Con ngoan không nghịch lửa, con đừng bắt chước mẹ."

Ngay sau đó Bạch Tửu mặc áo gió, thay giày rồi đi ra khỏi cửa. Lúc bước vào thang máy, bước chân dừng lại, suy nghĩ thay đổi nhanh chóng, cuối cùng cô quay lại bước vào lối đi khẩn cấp.

Ở dưới lầu, tất cả mọi người đều vẻ mặt ngưng trọng nhìn sự thay đổi con số phía trên cửa thang máy, con số trên thang máy nhanh chóng chuyển thành "1", cuối cùng cửa thang máy cũng mở ra, nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, thang máy không có ai.

Người đàn ông dẫn đầu cau mày, nếu Bạch Tửu ra khỏi thang máy có thể gặp chào hỏi hắn. Dù sao cũng coi như là người quen, người này chính là Bao Đán ở Đảo tròn.

Bao Đán lấy thẻ liên lạc ra, "Viện trưởng, cô ấy không có mặt trong thang máy."

"Cô ấy đi ra khỏi bằng lối thoát hiểm, đang đi về phía bắc. Ngăn cô ấy lại."

- Được.

Bao Đán cất thẻ liên lạc đi, dẫn người lên phương bắc bắt giữ.

Edit beta Xichtu

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro