₷₷₷ Chương 321 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Xichtu

Bởi vì Nam Cung Thương nhớ kỹ người đã cứu mình một mạng, nên luôn nhường nhịn vị đích tiểu thư này, cứ luôn muốn giành lại vị trí Vương phi. Cũng bởi vậy hắn cùng Bạch Quả xảy ra vài việc hiểu lầm. Đương nhiên kết quả cuối cùng hắn vẫn phát hiện người cứu hắn chính là Bạch Quả. Còn cái vị đích tiểu thư kia cùng lắm chỉ là đi ngang qua thôi.

Cuối cùng, Nam Cung Thương không lưu tình chút nào ném đích nữ tiểu thư của Thừa tướng vào hang rắn, sau đó nữ chính sinh ra một cặp song sinh cho nam chính là kết thúc.

Bạch Tửu tự nghĩ rằng một vai nữ phụ khó chịu khiến người ta chán ghét như vậy chắc chắn phải là vai của cô.

Quả nhiên, cô thành tiểu thư vợ cả của Thừa tướng phủ.

Tiểu Tửu, đừng quay lại kinh đô trong thời gian này. Thừa tướng Bạch thở dài lo lắng nói, Chưởng môn phái Thương Khung trên núi Bộc Châu nợ ta một ân huệ, con lấy danh nghĩa đệ tử ở trên núi Bộc Sơn một thời gian rồi hãng trở về. "

Vì vậy, Bạch Tửu theo một lão nhân đến phái Thương Khung, một nơi mà cô không biết rõ.

" Bạch tiểu thư, phái Thương Khung của chúng ta không có nhiều người hầu như Phủ Thừa tướng. Nếu có gì bất tiện, xin hãy thứ lỗi"

Lão nhân râu bạc vẻ mặt say khướt, cầm hồ lô rượu hét thành thơ, buồn ngủ mà ngồi ở vị trí Chưởng môn

Đây là Nguyệt Lạc chân nhân, người đứng đầu môn phái Thương Khung, ông đã mang rượu về môn phái Thương Khung. Vài năm trước Nguyệt Lạc Chân nhân vốn là xuống núi diệt quỷ, không ngờ lại nghiện rượu, liền đi thẳng đến quán rượu uống. Hài hước là, ông ấy quên không mang tiền, mà phân tiền này lại đúng là do thừa tướng Bạch hồi trẻ trả.

Nguyệt Lạc chân nhân lúc đó nói rằng nếu sau này Thừa tướng Bạch cần giúp đỡ việc gì thì có thể đến gặp, Thừa tướng Bạch chỉ cười không quan tâm. Không ngờ giờ đây đúng là cần Nguyệt Lạc chân nhân giúp đỡ.

Nguyệt Lạc chân nhân rất thích rượu, mười ngày thì có đến chín ngày là phải uống rượu. Ông ấy thoạt nhìn như vậy nhưng cũng là người đáng tin, vậy nên mới đồng ý cho Bạch TỬu đến Thương Khung phái.

Bạch Tửu mỉm cười, nhẹ nhàng như nhu phong, lại mang theo vài phần khó đoán, không cho người khác cảm thấy thân cận, mà chỉ thấy mỹ nhân như cách đám mây, không ai dám lại gần, âm thanh nàng lại êm tai "Chưởng môn nguyện ý cho phép ta tới lánh nạn, trong lòng vô cùng cảm kích, làm sao có thể ghét bỏ?"

Chân nhân Nguyệt Lạc liếc nhìn Bạch Tửu, ông không thừa nhận cũng không được, nàng quả nhiên có ngoại hình tốt, cũng khó trách nàng có tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng, còn không làm cho người chán ghét. Dù sao nàng cũng có vốn liếng này, lão nhân buông hồ lô rượu, mang men say mà nói: "Phái Thương Khung chúng ta trên dưới toàn nam nhân, chỉ sợ Bạch tiểu thư sống cũng sẽ bất tiện, mong ngươi thứ lỗi."

Là ta làm mọi người thêm phiền toái, người nói thứ lỗi phải là ta mới đúng. Cô khẽ vuốt mái tóc đen sau tai, khuôn mặt trắng mịn lộ ra càng rõ. Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, thanh tao mà lại minh diễm động lòng người.

Nguyệt Lạc Chân nhân thu hồi tầm mắt, ông ợ một cái, xua tay nói: "Tiểu đồng ngoài cửa sẽ đưa ngươi đến phòng cho khách. Mau đi đi."

Bạch Tửu phúc thân, xoay người rời đi.

Trong phòng nồng nặc mùi rượu, lão gia tử thở dài nói: "Sợ rằng trên dưới Thương khung phái không được an bình rồi."

Một mỹ nhân tuyệt sắc không chút keo kiệt nào mà phô bày mỹ mạo như vậy, đi đến đâu cũng đều là tai họa.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro