₷₷₷ Chương 322 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Xichtu

Hồng nhan họa thủy.

Đây là mỹ danh của Bạch Tửu tự cấp cho bản thân. Nếu có thể, cô cũng không muốn trở thành hồng nhan họa thủy, nhưng ngẩng đầu nhìn những gì hiện lên trên không trung, cô chỉ thấy ngũ vị tạp trần, trên cái bảng kia nhảy lên đúng là nhiệm vụ của cô

"Họa thủy tích đến 100.000.000 điểm, nhiệm vụ có thể hoàn thành."

Nhìn xuống phía dưới, có một dòng chữ ngắn: " ID 9981 Điểm họa thủy: 136."

Bạch Tửu cảm thấy vô cùng bất lực, không có lý do nào khác, chỉ vì Điểm họa thủy này muốn kiếm cũng quá khó khăn!

Trong phủ, cô giả vờ trêu chọc cả trai lẫn gái, cũng chỉ có khoảng mười hai mươi người, trên đường đến trường Thương Khung cô đã trêu chọc rất nhiều người, nhưng điểm chỉ thêm cũng mới như vậy, mãi mới hơn 100 điểm. Chia đều xuống, mỗi người cũng chỉ có 3,4 điểm. Cứ như vậy cô thế nào cũng phải đem tất cả mọi người trên thiên hạ này đều trêu chọc! Vầy có chọc bằng mắt????

Để hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng, Bạch Tửu hiện tại điên cuồng đến mức không thèm đếm xỉa đến đàn ông, phụ nữ trẻ em. Ví dụ như vừa rồi, cô bắt đầu tấn công lão Nguyệt Lạc Chân nhân, cố ý hay vô ý, nhưng cô không nhận được một điểm nào.

Cô cảm thấy sâu sắc chính mình việc nhọc mà đường xa.

Bạch tiểu thư, đây là phòng của cô. Một cậu bé sáu bảy tuổi mặc đồ trắng đưa cô vào trong sân.

Bạch Tửu liếc nhìn khung cảnh yên tĩnh xung quanh, cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng người nào, nhiều nhất chỉ có tiếng gió và chim kêu. Sắc mặt Bạch Tửu có chút mất tự nhiên, "Ta sống ở một nơi hẻo lánh như vậy sao?"

Xem ra thường ngày sẽ không có người tới đây, cũng không có người tới, cô làm sao có thể tăng thêm giá trị họa thủy?

Nam hài non nớt nói: "Sư phụ nói rằng nơi này hẻo lánh, hẳn các sư huynh sẽ không có vô ý quấy rầy đến sự thanh tịnh của Bạch tiểu thư."

Theo quan điểm của Nguyệt Lạc Chân nhân, cũng là vì Bạch Tửu, hiện tại trên ngọn núi này, cô là nữ nhân duy nhất.

Nhưng Bạch Tửu có chút bối rối trước sự chu đáo này, cô nói: "Nhưng ở đây ít người. Ta sợ ... Nếu gặp phải chuyện nguy hiểm thì sao?"

Đừng lo lắng. Cậu bé nói, Nơi này có sư phụ thiết lập bảo hộ trận pháp, Bạch tiểu thư ở nơi này không có gì nguy hiểm.

Nói cách khác, cô còn không có cơ hội được anh hùng cứu mỹ nhân, đành chịu thua, lại hỏi: "Ta sống xa xôi như vậy, vấn đề ăn uống của ta giải quyết thế nào?"

" Ta sẽ mỗi ngày đều đưa thức ăn cho Bạch tiểu thư , sư phụ nói, Bạch tiểu thư liền an tâm ở trong viện, không cần xuất môn là tốt rồi."

Bạch Tửu haha hai tiếng, "Sư phụ ngươi thật chu đáo."

Vốn dĩ trước khi đến đây, cô cho rằng nơi này toàn nam đây, đung là cấp cho cô một sân khấu to tha hồ điên cuồng thả thính, không ngờ Nguyệt Lạc lão nhân kia lại đem vũ đài của cô hủy đi.

"Bạch tiểu thư, vậy ta về trước."

Chờ đã. Bạch Tửu ngăn cậu bé lại, cô ngồi xổm ở trước mặt cậu bé cười, Cảm ơn ngươi đã dẫn đường cho ta, ta còn chưa biết tên ngươi?

Cậu bé vẫn còn nhỏ tự nhiên không biết yêu là gì, chỉ cảm thấy ngại ngùng vì một chị gái xinh đẹp đang ở rất gần mình, "Ta ... Ta tên là Ngọc Bích."

"Tiểu Ngọc Bích ..." Bạch Tửu một tay sờ lên đỉnh đầu cậu bé, tay kia cô lấy một nắm mận khô từ trong hà bao và đặt vào tay Ngọc Bích, "Đây là quà cảm ơn."

Ngọc Bích có chút lo lắng, bởi vì cậu hiếm khi có cơ hội ăn đồ ăn vặt, "Ta ... Ta không thể..."

"Ngươi không thích?"

Cậu bé lắc đầu, đáng thương nói: "Nếu chấp pháp trưởng lão nhìn thấy, ta sẽ bị trừng phạt..."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro