₷₷₷ Chương 328 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Xichtu

Bạch Tửu lần này về phòng ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau tự nhiên tỉnh lại. Không bao lâu sau khi dậy, Tiểu Ngọc Bích đã mang bữa sáng đến cho cô.

Bạch Tửu ngồi ở trong sân uống cháo, thản nhiên hỏi: "Tiểu Ngọc Bích, ngươi còn có hai huynh đệ đúng không?"

Đúng rồi Ngọc Bích ngồi đối diện với Bạch Tửu, không giống như Bạch Tửu đang uống cháo, cậu bé ăn đồ ăn vặt trên bàn, đây là Bạch Tửu mời cậu bé ăn.

Thực ra, lần này Bạch Tửu không mang theo nhiều đồ, nhưng cô mang theo rất nhiều mận khô để dự trữ, chỉ để đề phòng những ngày trên núi quá nhàm chán. Sự thực chứng minh, bị hạn chế ở trong cái viện hẻo lánh này, nó thực sự nhàm chán.

Bạch Tửu cười hỏi lại: "Sư huynh của Tiểu Ngọc Bích hẳn là người rất tốt."

"Ừm ... đúng thế." Hài tử cau mày nói, "Đại sư huynh chăm sóc ta rất tốt, thường xuyên hướng dẫn ta luyện võ. Nhị sư huynh, hắn chỉ là..."

"Chuyện gì đã xảy ra với hắn sao?"

"Nhị sư huynh thích nhất véo má ta, mỗi lần nhìn thấy ta thích gì đó, huynh ấy liền cố ý giấu đi, mỗi lần đều để ta tìm không thấy, đến lúc ta khóc, huynh ấy mới đem trả cho ta "Tiểu Ngọc Bích khịt mũi," Nhị sư huynh thật là khó chịu. "

Bạch Tửu nghe xong, thật đúng là cái việc mà tên Thanh Ngọc kia sẽ làm. Mặc Ngọc thoạt nhìn là người chính trực, bởi vậy không có gì để nói, nhưng Thanh Ngọc lại không giống vậy, hắn nhìn cà lơ phất phơ, kỳ thật so với Mặc Ngọc thì nhìn xa trông rộng hơn nhiều.

Chỉ mới đêm qua, Thanh Ngọc đối với cô nổi lên lòng phòng bị là biết.

Bạch Tửu sờ đầu Tiểu Ngọc Bích, "Nếu tỷ tỷ ta cho đệ đồ chơi, thế nào?"

Là cái gì? Đôi mắt nam hài lóe lên vẻ tò mò.

Bạch Tửu bảo Tiểu Ngọc Bích ngồi bên ngoài đợi một lát, cô vào phòng, ngay sau đó, cô nắm một thứ trong tay trở lại.

Ngọc Bích nhỏ chạy đến chỗ Bạch Tửu, "Đây là cái gì?"

Đây tên là giấy gấp hạc. Bạch Tửu ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt cậu bé, cô đặt giấy hạc vào tay cậu bé, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng, Đệ có biết truyền thuyết về Giấy hạc không?

Cậu bé lắc đầu.

Bạch Tửu nói: "Có một truyền thuyết, nếu một người tự mình gấp giấy hạc tặng người khác, rồi đối với người khác thành tâm hứa nguyện, nguyện vọng của người đó sẽ được thực hiện"

Thật không? Đôi mắt bé Ngọc Bích như sáng lên.

Bạch Tửu trịnh trọng gật đầu, "Đương nhiên là thật, nhưng có một điều phải chú ý, đó là không được để người khác đoạt lấy con hạc giấy này, nếu không điều ước của ngươi sẽ không bao giờ thành hiện thực nữa."

Nghe vậy, trong mắt Tiểu Ngọc Bích lộ ra vẻ căng thẳng, hai tay cầm con hạc giấy, trịnh trọng nói: "Ta nhớ rồi!"

Cậu bé sẽ không bao giờ để bất cứ ai chạm vào con hạc giấy của mình!

Cuối cùng, Bạch Tửu, người đã nhận được mười ba điểm họa thủy, tủm tỉm cười nhìn Tiểu Ngọc Bích rời đi. Cô trong lòng thấy có lỗi vì lừa dối tiểu bằng hữu, bất quá lại nghĩ thiết lập ở thế giới này, điểm áy náy rất nhanh biến mất vô tung vô ảnh.

Bên kia, Ngọc Bích, trên tay cầm một con hạc giấy, vui vẻ đi trên đường trở về, thật không may, trên đường lại xuất hiện một sát tinh.

Tiểu sư đệ, ta và đại sư huynh đã trở lại, đệ có vui khg? Ngay khi Thanh Ngọc xuất hiện, hắn đã cúi xuống véo mặt Ngọc Bích một cách vui vẻ.

(~▽)~(~▽)~(~▽)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro