₷₷₷ Chương 327 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Xichtu

Mặc Ngọc đi tới, lễ phép hỏi: "Bạch tiểu thư, cô nương không sao chứ?"

Ta không sao. Bạch Tửu chậm rãi lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, lòng còn sợ hãi vẻ mặt tỏ ra nàng bị kinh hãi không ít.

Quả thực, cô suýt chút nữa đã nghĩ mình chết cùng ma nữ.

Bạch Tửu liếc mắt nhìn về phía nam tử áo đen rời đi, nàng giả bộ tò mò hỏi: "Ai vậy?"

"Là Sư thúc của chúng ta." Thanh Ngọc cũng đi tới cùng với một cây quạt, hắn cười: "Sư thúc của chúng ta chưa bao giờ thể hiện cảm xúc. Chính vì không có cách nào khác nên ma nữ chết nhanh như vậy."

Không có cảm xúc, nghĩa là hắn không dao động, không có cảm xúc dao động, nghĩa là hắn không có tình cảm, mà không có tính cảm, càng có nghĩa hắn khg có lòng thương hại, vậy nên hắn ra tay động thủ rất lưu loát, không mang theo nửa phần do dự.

Bạch Tửu cẩn thận nhớ lại cốt truyện. Quả thật có một người như vậy trong nguyên tác. Hắn ta là đệ tử thứ hai của phái Thương Khung. Thực lực cao cường, xuất hiện trong lời nói của nam hai Túc vương Nam Cung Ngạo, cũng không có xuất hiện nhiều, thậm chí ngay cả tên cũng không nhắc tới.

Thấy Bạch Tửu không nói, Mặc Ngọc nghĩ rằng Bạch Tửu bất mãn đối với sư thúc, bỏ qua an toàn của cô. Hắn liền chủ động khuyên nhủ: Bạch cô nương, sư thúc hắn tính cách xưa nay đều như vậy, trong mắt không tha nửa việc tà ác. Nếu hôm nay ta bị ma nữ kia bị bắt làm con tin, ta nghĩ sư thúc cũng sẽ động thủ không do dự"

Người đại nghĩa như vậy, ta sẽ không trách hắn. Bạch Tửu cười nhẹ, nói đẹp hơn trăm hoa, cũng không ngoa.

Mặc Ngọc chỉ nhìn chằm chằm cô một giây, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Điểm họa thủy cộng 10.

Bạch Tửu nhìn vào sự thay đổi của con số trên đầu mình, cảm thấy rất hài lòng.

Lúc này, Thanh Ngọc mới nở nụ cười đầy ẩn ý: "Đã muộn như vậy, sao Bạch cô nương lại ra ngoài một mình?"

Ta đang chuẩn bị đi ngủ, bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu thật đáng thương. Ta sợ nó bị thương liền ra sân tìm, nhưng vừa mới ra tới Bất tri bất giác bi lạc đường, tạo phiền toái cho các công tử thật xin lỗi. Bạch Tửu cụp mắt xuống, vẻ áy náy trên khuôn mặt trắng bệch.

Mặc Ngọc nói: "Cô nương thiện tâm, chuyện hôm nay xảy ra không phải lỗi của cô nương, cô nương không phải tự trách mình."

Sư huynh nói phải. Thanh Ngọc khóe môi cong lên, quả là công tử phong lưu tuấn dật, hắn chậm rãi nói: Chỉ là trời tối như vậy, cô nương một mình đi ra khỏi phòng, e rằng sẽ khiến người ta hoài nghi mục đích của cô nương. Cô nương nhớ lấy về sau buổi tối vẫn là nên ở trong phòng nghỉ ngơi cho thỏa đáng, như vậy cô nương cũng sẽ an toàn hơn, không phải sao?"

Mặc Ngọc liếc nhìn Thanh Ngọc, có lẽ cho rằng lời nói của Thanh Ngọc hôm nay có chút âm dương quái khí.

Nụ cười trên mặt Bạch Tửu không thay đổi, "Ta nhớ kỹ, là do ta không hiểu quy củ của Thương Khung. Sau này Ta sẽ không bao giờ rời viện nữa, để được an toàn, ta cũng sẽ không gây ra bất cứ điều gì rắc rối cho mọi người."

Thanh Ngọc cảm thấy lời nói của cô có chút kỳ lạ, nhưng hắn không thể nói chính xác điều gì kỳ lạ.

Mặc Ngọc nói: "Bạch cô nương, ta đưa cô nương về."

Nghe giọng nói đều đều của hắn ta, có thể thấy hắn nói lời này là ý chiếu cố bình thường của nam nhân đối với nữ nhân, ngoài ra không có gì khác.

Tuy nhiên, Bạch Tửu thấy điểm họa thủy đã tăng lên mười điểm, nụ cười trên khuôn mặt cô càng rộng. Cô nói nhẹ nhàng, "Vậy thì đa tạ công tử."

Mặc Ngọc nói như vậy, tất nhiên Thanh Ngọc cũng chỉ có thể làm theo.

(~▽)~(~▽)~(~▽)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro