₷₷₷ Chương 347 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ cần đến gần hắn, là không có chuyện gì tốt xảy ra!

Bạch Tửu phản ứng lại, cô cố nặn ra một nụ cười cứng nhắc trên khuôn mặt, "Cáo từ."

Cô nói xong vén váy quay người nhanh chóng chạy đi, tốc độ này thật sự không nhìn ra trước đó đã bị thương.

Không dám đến gần hắn... <ông anh lại ăn dưa bở r =))))>

Cũng không biết hắn nhìn bóng dáng cô nổi lên tâm tình gì, trong mắt có mâu quang di động.

Giá trị họa thủy: +1000

Bạch Tửu đang hoảng hốt không biết mình đi đâu thì dừng bước, nhìn giá trị trên bảng mà choáng váng.

Đây có phải là ông trời đang trêu cô, hay là có gì đó không ổn trong hệ thống?

Lúc thì trừ 100 điểm, chốc thì cộng 100 điểm. Giờ trực tiếp khiến cô tâm tình lúc lên lúc xuống, sống trong chốc lát liền tắt thở!!

Bạch Tửu sờ cằm suy nghĩ, lông mày khẽ cau lại. Đúng là cô sẽ mất điểm khi đến gần người đàn ông đó, nhưng tiêu chí cộng điểm là gì ... Cô vẫn chưa tìm ra. Thật khó, nếu không sẽ không phải thật sự có đồng nghiệp nào trong Cục cho rằng cô quá đáng thương, quá đau khổ nên đã lén lút thưởng điểm cho cô đó chứ?

Nhưng nghĩ đến trước khi trở thành một nhiệm vụ giả, cô đã buồn chán trong phòng hồ sơ không đi ra ngoài, mối quan hệ cá nhân không phát triển nhiều, cũng không có đồng sự nào có quan hệ tốt đến nỗi vì cô mà có thao tác này nha.

Đây thật sự là một vấn đề nan giải.

Bạch Tửu chậm rãi đi trên đường, cô còn đang suy nghĩ câu trả lời, nếu biết được vì sao mình được cộng thêm điểm thì cô có thể phát triển theo hướng này. Điểm nhiệm vụ có thể dễ dàng kiếm đến tay, đâu cần đi khắp nơi khoe phong tao trước một đàn tiểu mao đầu*. <*đám nhóc con>

Bỗng nhiên, cô dừng bước. Đơn giản là vì trước mắt cô xuất hiện một thân cây, một cây sơn trà cao lớn và trĩu quả.

Bạch Tửu mím môi, lại nuốt nước bọt vô thức tiết ra, cô nhìn xung quanh cũng không có ai nên theo bản năng đưa tay ra. Bất quá lại do dự trong chốc lát, cô bắt lấy cái tay thu trở về, lắc đầu thở dài.

"Tại sao không hái nó?"

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của người đàn ông phía sau, cô giật mình. Càng làm cho cô kinh hách đó là, cô nhớ rõ thanh âm này. Bạch Tửu cái gì cũng không muốn nói, nâng chân chuẩn bị muốn chạy.

Tuy nhiên, một bàn tay nam nhân nắm lấy gáy áo cô, chân bước thế nào cũng không chạy được. Bộ dạng bi ai, vận mệnh dễ dàng bị chế trụ.

"Thủ đoạn lạt mềm buộc chặt cũng cần có giới hạn thôi"

Bạch Tửu dừng lại, cô nhìn lại hắn, "Ngươi nói gì?"

Hắn nhìn xuống cô mà không nói một lời.

Cô mới nghe không có sai đi?

Ý hắn ấy là cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt???

Chẳng lẽ hắn cảm thấy cô vừa nhìn thấy hắn liền bỏ chạy, đó là đang chơi thủ đoạn lạt mềm buộc chặt với hắn. Cho nên hắn cảm thấy cô có mưu đồ gây rối với hắn, vậy mới thấy phản cảm?

Bạch Tửu đã đoán ra được, cô không giãy giụa nữa, khóe môi nhếch lên một nụ cười lễ độ, "Công tử, hắn có thể buông ta ra trước không?"

Hắn buông tay ra.

Bạch Tửu đứng dậy, cô kéo mạnh chiếc cổ áo vừa siết cổ mình, sau đó mới tao nhã chỉnh lại tóc hơi rối vì bỏ chạy, trên mặt là nụ cười hoàn mỹ điên đảo chúng sinh "Công tử, ta nghĩ ngươi có hiểu lầm đối với ta..."

"Vô sỉ!"

Bạch Tửu, người bị cắt ngang, sững sờ.

Hắn liếc nhìn nơi dưới cổ cô, hơi nheo mắt, tầm mắt tránh đi.

Bạch Tửu nhìn xuống, thấy cổ áo cô hơi hở ra, chỉ lộ ra một chút xương quai xanh, ngoài ra không có chỗ nào không thể cho người nhìn, sao có thể không biết xấu hổ chứ?

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro