₷₷₷ Chương 348 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay tại Quảng trường Thái Cực, cô cũng đã mê hoặc một nhóm đệ tử trẻ tuổi.

Giá trị họa thủy: -1000

Ha ha

Bạch Tửu bây giờ đã quen với trạng thái "Xao động bất an" của giá trị này. Cô cảm thấy chính mình chẳng sợ điểm số này vào một lúc nào đó xuống âm 10000, cô đều có thể bình tĩnh đối mặt. Cô phức tạp kéo cổ áo lên, nam nhân trước mắt cô cùng Ôn thần không khác gì nhau.

Hắn cũng không quan tâm tại sao thần sắc nàng không tốt, hỏi "Tại sao không hái?"

Hắn gặp được nàng muốn hái trái kia trên cây, nhưng lại không biết nàng nghĩ tới cái gì, cuối cùng đành thu hồi cánh tay đang giơ ra giữa chừng.

Bạch Tửu nói: "Cây này mọc ở đây, nhưng không có người qua đường nào hái hết quả, vậy chứng minh loại quả này cũng không ăn được"

Cô đủ thông minh để nghĩ ra những điều này.

Nhưng, hắn ta nói, "Ta đã trồng cây này."

"Vậy thì sao?"

"Không ai dám động."

Nụ cười tự tin trên mặt Bạch Tửu có chút miễn cưỡng, "... Vậy thì sao?"

"Quả của nó rất ngọt."

Bạch Tửu cảm thấy mặt mình như bị tát một cú, nhưng cô vẫn thông minh vãn hồi thế sự, "Đúng, đúng, chỉ vì ngươi trồng cái cây này, không có sự đồng ý của ngươi, ta làm sao có thể lén lút vụng trộm hái, một việc trái đạo đức như vậy? "

Cũng may là cô không hái, nếu không thì số điểm mà cô nhìn thấy hôm nay sẽ là âm một triệu.

Mặc dù lời bào chữa của nàng thực sự đầy lỗ hổng, nhưng hắn cũng không lên tiếng vạch trần.

Bạch Tửu hắng giọng và nói, "Nếu ngươi không có việc gì thì ta đi trước."

Hắn nhìn theo bóng lưng của cô và nhắc nhở: "Đó là hướng vào sân viện của ta."

Bạch Tửu dừng lại một lúc, cô lúc này mới phát hiện nơi này không có lấy một bóng người, ảm giác so với sân viện của cô còn muốn lạnh lẽo hơn. Nghĩ đến giờ này đang đứng ở chỗ của Ôn thần, toàn bộ phái Bộc Châu chắc không ai nguyện ý đến nơi này.

Bạch Tửu lại quay người, cô lúng túng liếc nhìn người đàn ông cao gầy kia, nhấc chân đi về.

Khi đi ngang qua, hắn nói, "Chuyện phòng bếp ..."

Đương nhiên ta vẫn sẽ làm chuyện bếp núc, không nhọc công ngươi nhắc. Bạch Tửu theo bản năng phồng má giả làm người mập* mà phun ra, cứ nghĩ mình phải đốn củi là đau đầu, nhưng lời nói ra ngoài đã như bát nước đổ đi!

(Thành ngữ ý nói vì sĩ diện mà làm một việc quá khả năng của mình, rồi sinh ra hậu quả không mấy tốt đẹp)

Hắn trầm mặc một giây, "Vì ngươi đã kiên trì,vậy ta đây cũng không ngăn cản nữa."

Có ý tứ gì?

Vốn dĩ anh ta có ý nói không muốn cô vào bếp giúp?

Bạch Tửu vừa lỡ lời mím môi, cô muốn quay lại phút trước, cúi đầu nói "ừm" một tiếng, chán nản tiếp tục đi về phía trước.

Anh ta đột nhiên nói: "Ngươi còn chưa hỏi tên ta."

Tại sao phải hỏi? Bạch Tửu buột miệng nói một câu, nói xong liền cảm thấy mình nói quá nhanh.

Hắn chậm rãi nói: "Ngươi đã hỏi tên Mặc Ngọc."

Bạch Tửu nhìn lại, khuôn mặt không chút biểu cảm, trong mắt đầy hờ hững, hoàn toàn không cảm nhận được những cảm xúc khác lạ, nhưng tâm trạng của cô có chút vi diệu, cô nghĩ đến gì đó, liền theo hắn hỏi: "tên ngươi là gì?"

Tinh Trầm. Hắn vẫn mang bộ mặt như đối diện với người chết.

Nguyệt Lạc Tinh Trầm. Mặt trăng lặn, những ngôi sao cũng mờ đi ...

Bạch Tửu lịch sự mỉm cười, "Sư phụ của ngươi thật biết cách chọn tên."

Người đứng đầu phái Thương Khung hiện tại tên là Nguyệt Lạc, tên của hắn lại là Tinh Trầm, không phải là một cái tên hay sao?

(~▽)~(~▽)~(~▽)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro