₷₷₷ Chương 352 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cô đến gần hơn, mùi hương trên cơ thể cô như lan nhẹ tới.

Hương thơm tinh tế của nữ tử nhẹ vây quanh chóp mũi của Tinh Trầm, mâu quang khẽ động, hắn như nghe bản thân mình nói một tiếng Được.

Bạch Tửu lại ngồi trở lại, nếu trước đây cô coi hắn như ôn thần, thì bây giờ lại thấy hắn là một kẻ tội nghiệp. Tất nhiên, điều này không thay đổi được sự thật rằng hắn và cô đang có bất hòa với nhau.

Lúc này, Tinh Trầm lại rũ mắt xuống, nhìn thấy trên bàn có một chiếc khăn tay.

Bạch Tửu cũng để ý, cô vội vàng cầm lên vỗ về, vốn định hôm nay sẽ đưa cho Ngọc Bích nên mang theo người, không ngờ Ngọc Bích đã rời đi rồi, chiếc khăn tay cũng rơi ra ngoài.

Tinh Trầm đột nhiên hỏi: "Trên khăn tay thêu cái gì?"

Không có gì, chỉ là bầu trời đêm bình thường thôi. Bạch Tửu mở chiếc khăn tay ra, chỉ vào bức tranh thêu trên đó nói: Đây là mây, đây là mây che mặt trăng, đây là những vì sao Tốn một rất nhiều công sức của ta để thêu những ngôi sao này. Ngươi xem ta thêu có được không? "

Phía trên chiếc khăn tay, mặt trăng mờ ảo bị mây che khuất, những vì sao xung quanh dường như đang tỏa sáng rực rỡ.

Tinh Trầm thu lại ánh mắt, đơn giản "ừm" một tiếng.

Bạch Tửu thầm nghĩ rằng hắn ta thực sự nói cho có lệ, cô cất chiếc khăn đi, đợi lát đi tìm tiểu Ngọc Bích.

Nhưng lúc này, Tinh Trầm đột nhiên hỏi: "Tại sao muốn thêu cảnh đêm?"

Bởi vì nó trông đẹp. Bạch Tửu di chuyển cái bát đến trước mặt mình. Ánh trăng và mây không phải do cô thêu nên không thể thay người ta trả lời được. Vì vậy cô chỉ mặc định trả lời về những thứ tự mình thêu. Cô một bên cúi đầu ăn cháo, vừa nói "Ngươi không biết là đến tối có thể nhìn thấy những vì sao xinh đẹp, sẽ là một việc khiến người khác cao hứng sao?"

Hơi thở của hắn hơi ngưng trệ. Một lúc sau, hắn mới nhận ra những gì cô nói là những vì sao, không phải vì sao <ý nói là Tinh Trầm ó =))>.

Nhưng tuy không phải là từ giống nhau, nhưng cách phát âm giống nhau, càng khơi gợi trí tưởng tượng sau khi nó được nói ra từ miệng cô.

Bạch Tửu cảm thấy người đối diện có chút trầm mặc, cô ngẩng đầu nhìn, người đã đi lúc nào? Người đàn ông mặc đồ đen đã rời đi từ bao giờ, cô thờ ơ bĩu môi, cúi đầu tiếp tục uống cháo nguội.

Vì vậy, cô cũng bỏ lỡ giá trị hiển thị trên thẻ màu xanh.

Giá trị họa thủy: +10000

Sau khi ăn uống xong, cô đem chén bát trả lại nhà bếp, sau đó đi bộ đến Quảng trường Thái Cực, bây giờ khi các đệ tử đang luyện kiếm thuật, cô có thể ghé qua kiếm điểm, sau đó tìm người xem có biết Ngọc Bích đã đi đâu.

Tuy nhiên, ngay khi Bạch Tửu bước đến quảng trường Thái Cực, cô bị "dọa" bởi cảnh tượng trước mắt, thấy một nhóm đệ tử trẻ tuổi mặc đồ trắng, tất cả đều đang bịt mắt, tất cả đều đang luyện "Manh kiếm" . Cảnh này có chút kinh hãi, nếu thanh kiếm của một người hơi cong một chút, chẳng phải người đó sẽ bị đâm vào đồng môn sao?

Không hiểu sao cô lại nghĩ là do cô.

Bạch Tửu cảm xúc phức tạp đi tới gần một đệ tử, cô tránh thanh kiếm, muốn hỏi anh ta có biết Ngọc Bích đang ở đâu không, nhưng khi đến gần hơn, cô nhận ra rằng họ không chỉ bị bịt mắt mà còn bịt cả tai. Bạch Tửu ngơ ngác, đây là chặn cả thính giác lẫn thị giác, vậy coi cô như họa quốc nữ yêu mà đề phòng?

Ừm

Cô cảm thấy mình có vinh dự khi được công nhận trong nhiệm vụ của mình.

Ngoại trừ Tinh Trầm có thể khiến cho tất cả đệ tử đều làm loại chuyện này, hắn không nghĩ tới, Bạch Tửu rời đi Quảng trường Thái Cực, buồn bực chính mình đã mất đi cơ hội kiếm điểm.

Editor: Xichtu

(~▽)~(~▽)~(~▽)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro