₷₷₷ Chương 353 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi đến trưa, Bạch Tửu mới nhìn thấy Tiểu Ngọc Bích đến giao đồ ăn trong sân, cô đưa đồ cho Ngọc Bích, Ngọc Bích vui mừng ôm chầm lấy Bạch Tửu, cậu chớp chớp mắt nói: "Bạch tỷ, cảm ơn tỷ nhiều!"

Không cần cảm ơn, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Bạch Tửu sờ lên đỉnh đầu của Tiểu Ngọc Bích, khi nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu, tâm trạng phiền muộn của cô đã bị quét sạch.

Ngọc Bích lại nói lời xin lỗi: "Đệ sáng nay không đợi Bạch tỷ liền đi vì muốn giúp các huynh chuẩn bị đợt săn bắn, không phải cố ý không chờ tỷ."

"Không sao, đệ không cần xin lỗi, nhưng đệ nói đi săn là chuyện gì?"

Phái Thương Khung của chúng ta hàng năm sẽ tổ chức một cuộc săn trên núi Bộc Châu, lúc này các huynh đệ không thể sử dụng năng lực của mình, chỉ có thể cầm cung tên đi săn như thợ săn bình thường, mỗi người chỉ săn được một con. Anh em cùng tranh tài, ai bắt được con mồi to hơn, ngày đó vô cùng sôi động!

Thương Khung phái đi bắt quỷ và trừ ma, không khác gì môn phái Giang Hồ bình thường, không phải là tu sĩ, đạo sĩ, có thể uống rượu và ăn thịt. Hoạt động săn bắn được tổ chức thường xuyên hàng năm có thể nói giống như một môn thể thao học đường. Mọi người đều có thể tham gia. Các quy định nói rằng một người chỉ được săn một con vật, điều này cũng là để tránh những con vật trên núi bị đuổi tận giết tuyệt.

Đối với một số người muốn lên án hành động "tàn ác" đó, thì họ có thể quyên góp nhiều tiền hơn cho môn phái, bởi vì việc săn bắn là để những đệ tử của môn phái Thương khung không thể ăn thịt vài lần trong năm, có thể thoải mái nếm được hương vị của thịt. <được ăn thoải mái vì nó miễn phí =))>

Xét đến cùng thì phái Thương Khung quá nghèo.

Ngọc Bích nắm lấy tay Bạch Tửu và nói: "Bạch tỷ, tỷ cũng có thể đi săn trên núi với chúng ta vào ngày mai. Nếu gặp phải con thú hung dữ, đệ sẽ bảo vệ tỷ!"

Vậy thì tỷ phải cảm ơn trước vì được đệ bảo vệ. Bạch Tửu bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Bích, cô cười: Tuy nhiên, tỷ vẫn không nên đi thì hơn. Tỷ đi cũng không săn được gì, chỉ thêm phiền cho đệ. Đệ cùng các sư huynh đi chơi vui vẻ nhé "

Vậy thì được. Ngọc Bích gật đầu, Đệ sẽ săn con vật to nhất mang về cho Bạch tỷ!

Được rồi, tỷ đang rất mong chờ. Bạch Tửu cười, nhưng không làm mất đi sự tự tin của đứa trẻ.

Vào giữa đêm, Mặc Ngọc và Thanh Ngọc, người đã hoàn thành giao phó và trở lại THương Khung, tự tách ra và trở về phòng của họ.

Mỗi khi đệ tử đi ra ngoài đều trở về phục mệnh Sư phụ, nhưng có khi đến khuya mới về, có thể đến ngày hôm sau mới đến gặp Sư phụ.

Mặc Ngọc đến gần phòng đang định cởi quần áo ngủ thiếp đi thì đột nhiên cảm thấy bầu không khí không ổn, quay người lại nhìn một người đang im lặng ngồi ở bên cạnh bàn.

Ngọn nến sáng lên, và căn phòng mờ mịt trở nên sáng sủa hơn.

Sư thúc? Mặc Ngọc hỏi.

Vào ban đêm, người đàn ông ngồi trong phòng không nói lời nào, nếu không phải Tinh Trầm thì là ai?

Tinh Trầm không nhìn Mặc Ngọc, trong mắt không có tiêu điểm, dường như đang nghĩ đến sự kiện lớn khiến Thương Khung hết gạo, vừa lúc Mặc Ngọc nghĩ người đó sẽ không nói, hắn đã lên tiếng: "Ngày xưa, có một người tên là Ngân Hà."

Mặc Ngọc suy nghĩ một chút, liền phát hiện mình không biết có người tên là Ngân Hà này.

Tinh Trầm vẫn đang nói: "Có một người phụ nữ đã thêu dải Ngân hà trên chiếc khăn tay mà nàng ấy đang dùng."

Mặc Ngọc muốn hỏi, trên đời này ai có khả năng thêu dải Ngân Hà lên khăn che? Tấm màn này phải lớn đến mức nào? Nhưng hắn đã kìm lại.

Editor: Xichtu

(~▽)~(~▽)~(~▽)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro