₷₷₷ Chương 466 ₷₷₷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt hắn bình tĩnh như một vũng nước đọng, nhưng dưới vũng nước đọng này, là một con dã thú đang ngủ say.

Cô khg còn cảm nhận thấy hơi thở hormone từ trên người hắn nữa. Thay vào đó là loại tình tố đc phóng thích ở động vật. Hắn dùng tình tố để khẳng định bạn lữ và mời gọi cô đến để thức tỉnh con dã thú đang ngủ say kia.

Cậu đi đến trước mặt cô, cả người cô đều bị bóng đen của cậu bao phủ.

Chân của Bạch Tửu yếu một cách khó hiểu, và cô phát hiện ra sự thật rằng mình không thể chống lại sự xâm lược của nam sinh này.

Triệu Thiết và Nữ vương Trịnh cách Bạch Tửu mà nhìn nhau.

Tiết Nguyễn cúi xuống, cậu cởi bỏ dây đai xương bánh chè màu đen buộc dưới đầu gối, rồi quỳ một gối xuống trước mặt cô.

Bạch Tửu cảm nhận đc cẳng chân mình đang bị nam sinh chạm đến, cơ hồ cả người run rẩy một chút. Cô theo bản năng muốn lùi ra phía sau. Nhưng cậu đã nhanh tay buộc chắc đai bảo hộ lên đầu gối cô

Cậu nhanh chóng rút tay về và đứng dậy.

"Ôi chúa ơi!"

Những người xung quanh lần lượt phát ra tiếng ngạc nhiên.

"Tôi đã thấy gì !?"

"Vừa rồi có phải giáo bá đang buộc miếng đệm đầu gối cho một cô gái không !?"

"Chắc tôi mù rồi!"

...

Nhiệt độ trên mặt Bạch Tửu càng ngày càng cao, có lẽ là do cô giả danh học sinh giỏi quá lâu, đột nhiên bị nam sinh làm ra chuyện hút mắt như vậy, cô thậm chí còn bất giác có phản ứng mà một cô gái nhỏ sẽ có.

"Ồ"

Nữ vương Trịnh và Triệu Thiết khg hẹn mà cùng phát ra âm thanh cảm thán.

Không ai có thể phủ nhận rằng giáo bá, kẻ không bao giờ nhẹ tay trong những cuộc đánh nhau và không bao giờ chịu cúi đầu trước giáo viên, lại ngang nhiên hạ thân vì một cô gái chỉ để đeo đai bảo vệ cho cô ấy. Một hành động nhỏ như vậy cũng khiến mọi người cảm thấy bùng nổ!

Các cô gái xung quanh đều tỏ ra phấn khích.

Bạch Tửu ngước mắt lên nhìn cậu, cô không biết mình nên dùng biểu tình như thế nào để đối mặt với cậu, cũng như những phiền toái vì cậu mà có trong tương lai.

Vẻ mặt lãnh đạm của Tiết Nguyễn không thay đổi, thậm chí còn lười biếng nói: "Trở lại phòng thư viện."

Rồi cậu quay đi.

Đơn giản như vậy ... đi rồi ...

Còn mang theo ánh mắt của mọi người.

Môi của Bạch Tửu giật giật, cuối cùng thở dài bất lực.

Cách đó không xa, vị chủ nhiệm khoa nhân danh tuần tra cố tình đi đến địa điểm thi chạy để xem cháu gái của giáo viên chủ nhiệm thi đấu, trong lòng thầm mắng tên Tiết Nguyễn.

Cuối cùng, Bạch Tửu, người đứng trên đường băng, đã đc hưởng hàng chục sự chú mục. Cô tin rằng nhiều người đã gán cho cô cái mác "bạn gái giáo bá", nhưng trong những cái não bổ về cô và giáo bá yêu hận tình thù, cô vẫn nên là chạy đi.

Nói thì nói vậy, nhưng cái đai đen trên đầu gối trắng trẻo của cô vẫn chưa được tháo ra.

Cuối cùng, cô chỉ về nhì.

Ban đầu, Bạch Tửu vốn không quan tâm đến cuộc thi này thoáng hơi thất vọng. Nếu có thể đương nhiên cô ấy muốn giành được vị trí đầu tiên, nhưng cơ thể cô vốn không thích vận động, có thể có được vị trí thứ hai đã là kỳ tích rồi.

"Nữ hoàng ..." Bạch Tửu, người đã hoàn thành cuộc đua, tìm thấy Nữ vương Trịnh đang đứng bên đường băng, cô ấy vươn tay cầm dây đeo màu đen, "Cái này, cô có thể giúp tôi trả lại cho cậu ấy không?"

Trịnh Nữ vương ho khan một tiếng, hắng giọng nói: "Tửu, thực xin lỗi, tôi thường ngày không gặp Tiết Nguyễn, cho nên cậu chỉ có thể tự mình đến trả đồ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro