Chương 3: Oán linh chi chú (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không giống như cà chua mà bọn họ chuẩn bị ban đầu, chất lỏng đặc và ấm này...... Là máu thật.

Mấy nữ sinh nhịn không được hét lên, sắc mặt tái nhợt, nhao nhao trốn sau lưng Tuyên Lân.

"Tại sao lại như vậy?"

"...... Kha, Kha Kình tại sao, tại sao lại chết?"

Nghiêm Đình Đình lá gan nhỏ nhất trong đám người, bị dọa đến ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát.

Tịch Hoan nhìn người Kha Kình cẩn thận đánh giá một lúc, mắt của cậu ta mở rất to, đồng tử co rút, dường như trước khi chết chịu hoảng sợ cực lớn.

Nếu như là bị một người quen biết giết chết, không có chút phòng bị nào, cậu ta hẳn là sẽ không lộ ra vẻ mặt như thế.

Nghĩ đến hiện tượng quỷ dị trên xe buýt lúc trước, Tịch Hoan quay đầu nhìn thoáng qua Tưởng Mẫn Quyên, cô ấy luôn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này, "mất tích" Tống Lưu Văn và Tôn Tường Vũ vốn nên ở cùng Kha Kình xuất hiện đồng thời.

Tuyên Lân sải bước đi đến trước mặt Tống Lưu Văn, ôm cô vào lòng, "Cũng may là em không sao, làm anh sợ chết khiếp."

Tống Lưu Văn cười cười an ủi hắn, "Khi mới tới biệt thự nhìn thấy sân sau có một mảnh hoa tường vi rất đẹp, vừa rồi đi ngắm một chút, chụp rất nhiều ảnh."

Tôn Tường Vũ chú ý tới Kha Kình trên mặt đất, sắc mặt kinh ngạc thay đổi, "A Kình cậu ấy sao vậy...... Chết rồi!" Cậu ta đột nhiên ngẩng đầu, "Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Tôi chỉ rời đi mới ba phút, sao A Kình lại chết?"

"Vừa rồi sáu người chúng tôi vẫn luôn ở cùng nhau, không có cơ hội giết chết Kha Kình." Tịch Hoan giơ tay chỉ mấy người bên cạnh, "Nếu như hung thủ trong chúng ta thì cậu và Tống Lưu Văn có hiềm nghi nhất."

"Trang Nguyệt cô có ý gì!" Tôn Tường Vũ vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn Tịch Hoan, "Tôi cùng A Kình quan hệ tốt như vậy, tại sao lại giết cậu ấy? Cô đừng có ngậm máu phun người."

Tịch Hoan yên lặng nhìn cậu ta, "Tôi chỉ nói là các cậu có hiềm nghi, chưa có nói cậu chính là hung thủ."

Tống Lưu Văn rất bình tĩnh, không có một chút hoảng loạng khi bị nghi ngờ tố cáo, "Bây giờ chúng ta báo cảnh sát, để cảnh sát xử lý việc này được không?"

Cô nói xong liền bấm dãy số 110, Tống Lưu Văn nhìn màn hình điện thoại di động, không khỏi nhíu mày, "Không có tín hiệu, không liên lạc được với cảnh sát."

Tưởng Mẫn Quyên cắn cắn môi, đột nhiên ngẩng đầu, run giọng nói: "Các cậu chưa từng nghe đồn biệt thự này bị quỷ ám à? Có lẽ Kha Kình đồng học là bị...... Quỷ, quỷ giết chết."

"Cậu biết cái gì?" Tịch Hoan nhìn về phía Tưởng Mẫn Quyên.

Tưởng Mẫn Quyên há miệng thở dốc, đột nhiên không nói nữa.

Hầu hết người ở đây đều theo giả thuyết vô thần, đương nhiên cũng sẽ không tin có quỷ, nếu không phải quỷ gây nên thì cái chết của Kha Kình chính là do người làm, đến tận đây, trong lòng mọi người đều gieo hạt giống nghi ngờ với những người xung quanh.

Tuyên Lân nhìn mọi người có vẻ mặt khác nhau, nói: "Hai ngày nữa xe buýt sẽ đến đón chúng ta, mấy ngày này, chúng ta trước dừng quay video PR trước, đợi đến khi trở lại trường thì tính tiếp."

Trong bầu không khí khủng bố như vậy, mọi người cũng không tâm tư tiếp tục quay, vì vậy tất cả đều đồng ý với lời của Tuyên Lân.

Vu Trừng nghi ngờ hỏi, "Vậy ban đêm chúng ta ở chỗ nào?"

Tuyên Lân suy nghĩ một chút, "Tôi thấy ghế sô pha ở đại sảnh tầng một khá lớn, nếu không thì chúng ta chịu khó ngủ trên ghế sô pha đi, mọi người ở cùng nhau vẫn tốt hơn, nếu có phát sinh cái gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."

"Tường Vũ, nơi này chỉ có hai người nam sinh chúng ta, chúng ta nâng Kha Kình đến sân sau...... Chôn đi." Tuyên Lân lộ vẻ mặt đau đớn kịch liệt, Tôn Tường Vũ gật đầu, giọng nói khàn khàn nói: "Được."

Mọi người tách ra hành động.

Một đêm này, mọi người trong đại sảnh bình an vô sự.

Sáng ngày hôm sau, Tịch Hoan và Tưởng Mẫn Quyên lên tầng hai lấy những thứ bỏ sót hôm qua.

"A!"

Tưởng Mẫn Quyên thấp người lấy túi mỹ phẩm dưới tủ quần áo, vô tinh mở ra cửa tủ, một mảnh đỏ tươi lọt vào trong tầm mắt, "Tử Hàm đồng học!"

Nghe thấy tiếng động, Tịch Hoan đang đi phía sau bước nhanh đến mở tủ quần áo ra xem xét, Lâm Tử Hàm chết trong tủ quần áo một cách kỳ lạ với tư thế được chụp hôm qua.

—————Edit by @sandwalllh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro