🎟️[TG3] Chương 114: (5)🎟️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Zittrasua (Wattpad).

"Không ly hôn thì làm gì, cô ta đã kết hôn hơn mười năm, thế nhưng lại sinh ra một thứ như vậy, tự nhiên lại làm hại Trấn Bình bị người khác cười nhạo, nhiều năm như vậy mà cái bụng vẫn không có động tĩnh, loại gà mái không biết đẻ trứng này, Trình gia chúng ta còn muốn làm gì." Thời điểm Trình mẫu nhắc tới "thứ như vậy" trong miệng, dư quang còn liếc nhìn Trình Hi đang an tĩnh một cái, đáy mắt xẹt qua một mạt chán ghét.

Sinh ra một thằng mù, không ngừng khiến con trai bà bị cười nhạo, toàn bộ người của Trình gia đều liên lụy, lúc trước đáng ra nên mặc kệ người phụ nữ Ân Âm kia phản đối, bán nó đi cho rồi.

Tuy rằng là tên nhóc mù, nhưng nếu cầm đi bán, hẳn vẫn có người muốn mua, cứ xem như không đem đi nuôi dưỡng, cũng có thể......

Một tên mù, sống trên đời làm cái gì, sớm chết sớm siêu sinh, cũng coi như là vì tốt cho nó.

Còn chưa kể, Trấn Bình nhà bà ta hiện tại đã có một gia đình nhỏ bên ngoài, còn có một trai một gái, bà đã gặp qua hai đứa nhỏ kia, đáng yêu như vậy, cực kỳ giống với Trấn Bình nhà bà, làm sao tên nhóc mù này có thể so sánh được.

"Được rồi được rồi, không nói chuyện đen đủi nữa, mau ăn cơm đi."

Từ đầu tới cuối, Trình Hi đều không nói chuyện, cậu yên tĩnh ăn ít đồ ăn không có lấy chút thịt, chỉ có vài ngụm cơm, ánh mắt trước sau đều ảm đạm như một.

Cậu bé cái gì cũng thấy, nhưng tất cả mọi chuyện đều nghe hiểu cả.

--

Cơm nước xong, nhớ đến Pudding còn đang đói bụng, Trình Hi mò mẫm đi đến phòng bếp, cậu bé cầm lấy cái chén bể, đổ ra ít cơm thừa canh cặn, muốn mang đi cho Pudding ăn.

Cậu muốn cho Pudding ăn thật ngon, nhưng hiện tại cậu chỉ có thể cho nó được chừng này.

Thẳng đến khi đổ được một chén nhỏ cơm thừa, cậu lại sờ soạng hướng để đi ra bên ngoài.

Trong nháy mắt Trình Hi vừa ra khỏi cửa, một thân ảnh nho nhỏ xuất hiện từ trong góc phòng bước ra, tựa hồ đang suy tính gì đó, cười đắc ý.

Bóng đen nhỏ ấy, Trình Hi cũng không nhìn thấy, Trình Hi một tay bưng chén bể, một tay cầm quải trượng, có lẽ vì đây là nơi cậu đã sinh hoạt chín năm, nên cũng quen thuộc, hoặc có thể vì đã sớm thích ứng với bóng tối tận chín năm, đoạn đường từ trong nhà ra đến bên ngoài, Trình Hi cẩn thận bước đi, cũng không gặp khó khăn gì.

Cả đoạn đường đi, bên tai không ngừng nghe thấy âm thanh gọi "Tên nhóc mù" lớn tiếng hoặc thì thầm từ trong miệng người khác, Trình Hi chỉ làm như không nghe thấy, ước chừng đi qua hai trăm mét, cậu đi đến cây đại thụ lúc buổi sáng hôm nay, nhẹ giọng kêu: "Pudding, Pudding."

Cơ hồ cậu vừa dứt lời, một thân ảnh nhỏ liền từ chạy vọt ra từ phía cây cổ thụ, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, rõ ràng chính là cún đất nhỏ Pudding.

Pudding bước chân vừa ngắn vừa nhỏ, nhanh chóng đi đến trước mặt Trình Hi, dồn hơi kêu to "Gâu gâu".

Trình Hi ngồi xổm xuống dưới, dựa theo phương hướng phát ra âm thanh mà vươn tay, sờ sờ đầu Pudding, khóe môi nhẹ nhàng cười: "Pudding, đói bụng rồi sao. Tớ có mang đồ ăn đến cho cậu này."

Pudding tất nhiên sớm đói lả, trên thực tế, ngoại trừ Trình Hi cho nó ăn, nó cũng chỉ có thể tự kiếm ăn, những người khác căn bản sẽ không bố thí chút đồ cho nó, thậm chí còn bởi vì nó ở cùng với Trình Hi, mà thường xuyên lấy đá đánh đuổi nó.

Gần như lúc Trình Hi vừa buông chén xuống, Pudding vẫy đuôi nhỏ cúi đầu ăn, mặc dù là cơm thừa canh cặn, Pudding như cũ vẫn ăn nhiệt tình.

Trình Hi nhìn không thấy, nhưng nghe thấy âm thanh "sột soạt" khi Pudding đang ăn, âm thanh như vậy tựa như đang vô cùng mừng rỡ, cũng thật sự đang đói bụng.

"Pudding, ăn từ từ thôi." Pudding vẫn chỉ là cún con, ăn quá nhanh sẽ khiến tiêu hóa không tốt.

Pudding sao có thể nghe hiểu được, vẫn vui sướng nhấm nháp.

Trình Hi nghe thấy âm thanh Pudding ăn cơm, nguyên bản tâm tình còn đang bực bội dần dần bình tĩnh trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro