🎟️[TG3] Chương 117: (8)🎟️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Zittrasua (Wattpad).

Vì thôn Hàng Hậu nằm sát trong núi, nên đêm vừa xuống, xung quanh nghe được rất nhiều âm thanh kỳ quái của các loại động vật, côn trùng.

Nếu như là ngày trước Trình Hi sẽ cảm thấy thật sợ hãi, nhưng đêm nay lại đặc biệt bình tĩnh.

Cậu đi đến trước ổ nhỏ của Pudding, gọi: "Pudding, Pudding."

Gọi vài câu, thế nhưng lại không nghe thấy âm thanh của Pudding.

Trình Hi nhíu mày, chẳng lẽ Pudding không có ở đây sao?

Không thể nào.

Trong ấn tượng của Trình Hi, Pudding cực kỳ ngoan ngoãn, buổi tối cũng sẽ không chạy loạn.

Cậu đành phải ra tay, mò mẫm trong bụi cỏ tìm ra nơi đặt ổ.

Hay là nó ngủ rồi. Trình Hi nghĩ.

Rất nhanh sau đó, cậu nhóc đụng vào cái ổ nhỏ của Pudding, cũng chạm vào Pudding nhỏ bé bên trong, chỉ là thân thể ấy lại không có một chút ấm áp, cơ thể nó cứng đờ, lại nhiễm một tầng lạnh lẽo.

Trình Hi sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng lại.

"Pudding, Pudding cậu làm sao vậy?" Trình Hi vươn tay ôm Pudding lên, đưa vào trong ngực, xoa xoa bộ lông của nó, "Pudding, vì sao cậu không kêu gì hết."

"Có phải cậu bị lạnh phải không. Không sao hết, để tớ ôm cậu, ôm cậu, chờ một chút sẽ ấm lên."

Trình Hi ôm Pudding trong người, không ngừng dùng cơ thể nhỏ bé để ủ ấm cho Pudding.

Nhưng cho dù thằng bé cố thế nào, thân thể Pudding vẫn lạnh lẽo, cứng đờ như cũ, thân thể nó vẫn không nhúc nhích, phảng phất như đã chết.

Không, nó thật sự đã chết.

Trình Hi không nghe được âm thanh nó sủa thật lớn, cũng không cảm nhận được tiếng nó đang hít thở.

"Pudding, tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy......" Tâm Trình Hi liên tục quặn đau.

Rõ ràng ở thời điểm cậu đưa cơm cho Pudding, Pudding còn rất tốt, vì sao hiện tại lại đi mất, lại chết thật rồi.

"Pudding, có phải bởi vì tớ phải không, có phải lại là tớ hại cậu." Trình Hi lẩm bẩm, phảng phất như si ngốc.

Đúng rồi, nếu Pudding không đi theo cậu, đã không bị những đứa trẻ khác đánh đuổi, lúc này còn chết không rõ ràng.

Đều là do nó làm hại, đều là tại nó.

Vài phút sau, Trình Hi bế Pudding lên, cầm lấy quải trượng, từng bước bước ra bên ngoài, lẩm bẩm nói: "Pudding, chúng ta đi cùng nhau được không."

Trình Hi biết, thôn Hàng Hậu có một cái sông nhỏ, khi còn nhỏ, cậu đã từng trượt chân rơi xuống nước một lần, sau đó lại được cứu.

Đứa nhỏ ôm lấy Pudding sớm đã lạnh lẽo đến cứng đờ, trong lòng ngực lại mang theo một con gấu bông nhỏ, khập khiễng từng bước đến phía dòng sông.

Không biết đi được bao lâu, cuối cùng cũng đi tới bờ sông.

Con sông nhỏ của thôn Hàng Hậu, nói là sông nhỏ, nhưng kỳ thật cũng không nhỏ lắm, nghe nói giữa sông phải sâu đến hai mét.

Từ sau lần rơi xuống nước, Trình Hi đối với nước sông có bóng ma tâm lý, cũng vào lần này chín năm đó, cậu lại một lần nữa đi vào dòng sông này.

Cậu ngồi xổm người xuống, vươn tay, bàn tay chạm tới mặt nước sông, truyền đến xúc cảm lạnh băng, bởi vì đoạn bóng ma kia, cậu bé co người lại, dưới chân dựa theo ý thức mà lui về phía sau một bước, nhưng cũng chỉ là một bước nhỏ mà thôi.

Một lát sau, cậu chậm rãi đứng lên, ôm lấy Pudding trong lòng ngực, vứt bỏ quải trượng, bước chân ra, đi vào trong dòng sông nhỏ.

Chỉ sau vài bước chân, nước sông lạnh lẽo nhanh chóng phủ tới mắt cá chân, nước sông quấn quanh mắt cá chân, từ bên dưới truyền đến từng đợt lạnh lẽo.

Trình Hi ôm Pudding trong lòng ngực, ôm thật chặt, cũng không lui lại, tiếp tục đi về phía trước.

Rất nhanh, nước sông đã tràn qua đầu gối, rồi lại đến eo cậu.

Trình Hi tiếp tục xuôi theo dòng chảy bước đến nơi sâu thẳm.

Trong màn đêm yên tĩnh này, không một ai biết, cũng không có một người nào nhìn thấy có một đứa trẻ nhỏ kiên định bất di bước vào lòng sông.

Lại đi thêm vài bước, nước sông dâng tới ngực cậu.

Lại một bước, nước sông tới bên miệng. Chỗ sâu nhất của dòng sông, chỉ lộ ra nửa cái đầu nhỏ.

Mẹ ơi, hẹn gặp lại nhé. Nếu có thể ước, vậy thì mong con khỏe mạnh, thành một người bình thường, trở thành con của mẹ.

Trình Hi nhắm mắt lại, cả người đều trầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro