Chương 1.2: Đường muội Loli của Boss phản diện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dựa theo ý tưởng của Tô Nguyên Nguyên, thân phận tốt nhất của cô đương nhiên là làm trưởng bối của Hoắc Cần, lấy thân phận trưởng bối tới dạy bảo hắn, bồi dưỡng hắn, xây dựng lại thế giới tam quan đầy chính nghĩa, đúng đắn cho hắn. Cô hoàn toàn có niềm tin ở chính mình.

Nhưng mà sau khi biết được thân phận của chính mình, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy mình đang bị hố.

Cô hiện tại không phải là trưởng bối có thể dạy dỗ Hoắc Cần, mà là một đứa trẻ con yêu cầu Hoắc Cần phải nuôi dưỡng, một đứa bé ba tuổi.

Thân thể hiện tại này của cô, là em họ của Hoắc Cần. Trùng hợp nhất là, nguyên thân cũng tên là Tô Nguyên Nguyên.

Thân thế của nguyên thân cũng rất rối rắm, phức tạp, Tô Thanh Văn không những là ba cô mà còn là bác ruột của Hoắc Cần. 

Nhưng mà vừa mới sinh ra không lâu đã bị ôm đi cho người khác nhận nuôi. Nguyên bản vốn là được đưa đến trong thành phố sống những ngày tốt lành, cũng vì để tránh né vận mệnh bị đấu địa chủ.

Thế nhưng vận khí của Tô Thanh Văn không tốt lắm, mãi đến lúc lớn lên vẫn như cũ lên núi xuống làng. Lúc sau, trong một lần về quê lại cùng một nữ thanh niên trí thức trong thôn kết hôn, sinh hạ nguyên chủ.

Vào trước đó không lâu, khi hai vợ chồng này đi vào nội thành mua cho con gái chiếc áo bông, bởi vì bị trượt trên mặt cầu, nên cả hai đều rơi vào lòng sông băng lạnh lẽo, qua đời.

Nguyên chủ vì thế bỗng biến thành đứa trẻ mồ côi.

 Mà bởi vì không có quan hệ huyết thống, cha mẹ nuôi của Tô Thanh Văn cũng không muốn nuôi cô, mà ông ngoại bà ngoại của Tô Nguyên Nguyên cũng đã sớm mất, trong nhà cũng đã sớm do mợ làm chủ, người mợ này cũng chẳng muốn nuôi thêm một đứa bé để lại tốn thêm chút tiền của. 

Cuối cùng, người làm chung nông trường với Tô Thanh Văn mới thông qua manh mối do Tô gia cung cấp, nhờ Cao chủ nhiệm của khu nông trường mang đứa bé tìm đến đây.

Dựa theo quỹ đạo đời trước, nguyên chủ đang trên đường tìm người thân vì sinh bệnh mà chết.

Lúc này đây, cô tới, chiếm cứ thân thể nguyên chủ, cho nên người thân duy nhất của Hoắc Cần trên thế giới này vẫn còn tiếp tục sống.

Nhưng mà tình huống trước mắt tình huống chính là, Hoắc Cần không hiếm lạ một đứa em gái như cô....

" Đứa bé này lớn lên dáng dấp cũng rất dễ thương mà."

Vợ của bí thư chi bộ Lưu thẩm thở dài, nhéo nhéo khuôn mặt của cô.

Cao chủ nhiệm nói, "Cha mẹ con bé đều là người thành phố, thật sự mỗi ngày đều chăm lo cho đứa trẻ này sạch sẽ, chu đáo. Haizz... Số khổ thật, bây giờ không có cha mẹ, về sau sống lại càng ngày càng khổ. Các ngươi nghĩ xem bây giờ nên làm sao nha, cái thiếu niên Hoắc gia kia nhìn cũng không giống như là sẽ chịu nhận nuôi đứa trẻ này, nếu không các ngươi......"

Bà chỉ muốn nhờ hai vợ chồng bí thư chi bộ giúp đỡ tìm một gia đình tốt thôi.

Nhưng mà vợ của bí thư lại lập tức xấu hổ xua tay, tỏ vẻ bất lực.

Này nếu là con trai còn tốt, thật nhiều người sinh nhiều khuê nữ nhưng cũng chẳng có bé trai, chắc cũng sẽ nguyện ý mang bé trai về nuôi dưỡng.

 Nhưng mà, bé gái thì...... Trong thôn thật ra không thiếu con gái.

Mấu chốt quan trọng nữa là nhà đứa bé này chính là địa chủ. Ai biết về sau chính sách có thể hay không lại thay đổi, không có nhà ai lại muốn nhà mình xảy ra tai họa.

Bí thư vẫn luôn ngồi ở chiếc bàn bên cạnh, hút thuốc lá sợi.

Chuyện này hắn cũng không muốn quản, nhưng là người của nông trường đi tới đây tìm, muốn nói mặc kệ cũng không thể nào nói nổi.

"Nếu không như vầy đi, tôi sẽ xin với công xã cho gia đình bọn hắn nhiều thêm một phần ruộng đất...... Lại phân thêm một phần tiền phụ cấp nhỏ giường chăn bông. Nhìn thử xem tên tiểu tử vui hay không vui."

"Hắn khẳng định sẽ đồng ý." Lưu thẩm chắc chắn nói,

 "Hắn cũng đã mười bảy tuổi, qua hơn hai năm nữa đều phải tìm vợ, có nhiều của cải như vậy mà mới có thể dễ dàng tìm một người vợ tốt, hắn khẳng định sẽ vui mừng."

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy chính mình không phải là người cứu vớt, mà ngược lại như là...... Con của chồng trước......

Bí thư chi bộ của thôn và Cao chủ nhiệm lại lần nữa tìm đến nhà Hoắc Cần, đáp ứng sẽ cung cấp thêm đồng ruộng, lại cho thêm một giường chăn bông, mong hắn có thể tiếp thu, nhận nuôi đứa bé Tô Nguyên Nguyên này.

Trên thực tế, nếu không phải xem mặt mũi của nông trường bên kia, tên bí thư chi bộ này cũng không lo lắng như vậy. Lần này xem như góp phần tâm huyết rất lớn. Hắn cảm thấy tiểu tử này như thế nào cũng sẽ phải đáp ứng.

Kết quả, Hoắc Cần lại lần nữa liền nhìn Tô Nguyên Nguyễn đầy ghét bỏ, "Không nuôi."

Bí thư chi bộ: "......"

Cao chủ nhiệm: "......"

Tô Nguyên Nguyên: "......"

"Cảnh cáo cảnh cáo, nếu không có cách nào lưu lại bên cạnh mục tiêu, nhiệm vụ của ký chủ sẽ thất bại."

Tô Nguyên Nguyên giật mình một cái, "Sẽ gặp hậu quả gì?"

"Thời gian thử việc thất bại, sa thải!"

Tô Nguyên Nguyên lập tức sợ tới mức run lên, ở hiện thực cô đã chết rồi, bị đuổi việc, vậy không phải liền toi mạng cẩu rồi sao (T^T)?

Bỗng nhiên cảm thấy bản thân đã nạp đầy năng lượng, để tìm kế sinh nhai, cô chập choạng bước đôi chân ngăn ngắn be bé chạy đến bên người Hoắc Cần, ôm chặt đùi của hắn, "Ca, ca, thân ca —— đừng đuổi em đi ~ Đừng đuổi em đi mà —— (༼ಢ_ಢ༽)"

Đứng trước làn ranh của sự sống và cái chết, mặt mũi, danh dự gì đó đều là mây bay, một chút cũng không quan trọng.

Nghĩ đến chính mình có khả năng mất mạng cẩu này, Tô Nguyên Nguyên càng bộc lộ chân tình dạt dào, nước mắt ào ào ứa ra bên ngoài.

Cô gào khóc như thế khiến cho đám người xung quanh phải kinh sợ. Ngay cả Hoắc Cần, trên mặt hắn cũng có chút giãy giụa.

Đặc biệt là khi nhìn mặt cô khóc đến ửng đỏ, đôi mắt ngập nước, còn mang theo một loại cảm giác giống như tuyệt vọng lại như ỷ lại, trong nháy mắt Hoắc Cần cảm thấy tâm đã ngứa một chút.

"Ký chủ, sắp thành công rồi, cố gắng thêm chút nữa." 888 hô hào cỗ vũ.

Tô Nguyên Nguyên lại la lớn hơn nữa, "Ca, ca ca, ca ca ca ca ca......" 

Cô xém chút nữa đã phải gọi Oppa.

888: "......"

Lúc này, đừng nói là nữ nhân như Cao chủ nhiệm, ngay cả bí thư chi bộ đều cảm động đến hỏng rồi. "Thêm một bình nước ấm nữa!"

Tô Nguyên Nguyên vừa nghe còn có thêm chỗ tốt, liền cất giọng gào lớn hơn nữa, cuống họng như muốn tắt tiếng, "Khụ khụ khụ, ca ca, ca ca, muốn ca ca...... Ca ca......"

Cao chủ nhiệm nói, "Lại thêm một cục xà phòng!" Bà tự mình xuất tiền túi.

Hoắc Cần thật ra không nghe được cái xà phòng quỷ gì đó, mà bởi vì nhìn vào đôi mắt đã khóc đến sưng lên của Tô Nguyên Nguyên, "Được thôi."

Mãi cho đến khi bí thư chi bộ đi đến công xã bên kia để làm hộ khẩu, phân ruộng đất, cho đồ vật, Tô Nguyên Nguyên đi theo Hoắc Cần trở về nhà, cô mới có cảm giác chậm rãi buông xuống tảng đá trong lòng.

Khiến cô vui mừng chính là, vì sự ra đi của cha mẹ nguyên chủ mà nông trường còn phát cho cô tiền an ủi, tuy rằng không nhiều lắm, cũng là hai trăm khối, đối với hai đứa trẻ như bọn họ mà nói, đã là một số tiền khổng lồ.

Tô Nguyên Nguyên tuy rằng trước mắt vẫn là đứa trẻ ba tuổi, nhưng mà cô cảm thấy chính mình tốt xấu cũng là một người trưởng thành, dù sao cũng phải chiếu cố thật tốt thiếu niên có nội tâm chút hắc ám này. 

Vì thế khi có được tiền, cô liền đưa ra cho Hoắc Cần mua quần áo mới, mua giày mới.

Cô chính là đã nhìn thấy, trên người Hoắc Cần tất cả quần áo đều chứa đầy miếng vá đó, giày đã toát ra thấy cả ngón chân, quần còn ngắn đi một đoạn, bây giờ chính là ngày mùa đông, rất lạnh đó.

Liệu ai có thể ngờ, về sau, đây chính là lão đại ở phía Nam hô mưa gọi gió cơ chứ?

"Em sẽ mua cho anh một cái áo bông ấm ấm nha. Ca ca người đừng lạnh."

Tuổi cô còn nhỏ, giọng nói thật mềm mại, giọng điệu tuy rằng nghiêm túc, nhưng lại có vẻ đặc biệt nhuyễn manh, đáng yêu.

Hoắc Cần ngồi trên chiếc ghế đẩu duy nhất trong nhà duy nhất, cúi đầu nhìn cô, trong mắt không tự giác mang theo một chút độ ấm. 

Thấy Tô Nguyên Nguyên nhìn qua, hắn lập tức ngạo kiều quay đầu đi, vẻ mặt đầy cao lãnh, chính là một bộ dạng băng sơn mỹ nam.

__ Ngày 26 tháng 7 năm 2019__

ღゝ◡╹)ノ♡Góc nhỏ để xoát độ hảo cảm của editor: ლ(・ヮ・ლ)

Từng ngôi sao từng cmt của các bạn đều là động lực tiếp sức cho mình(っ*'∀`*)っ

Sắp vào học rồi mọi người (>﹏<) Tui vẫn chưa có cảm giác nghỉ hè luôn ấy :333

Lại sắp vắt giò lên cổ mà chạy rồi (༎ຶ⌑༎ຶ) ....

Mà thôi >< Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro