Thế giới 1: Hào môn giả công chúa (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ái Lạc Dương

Đi qua làm gì, tính đánh tui sao?!

Tô Nhất Hạ hiện tại đang nghĩ cách làm nam chính nhanh nhanh phắn đi. Cô làm bộ dường như hoảng sợ lui về phía sau một bước, ngã ngồi ở trên sô pha, khuôn mặt nhỏ trắng bệch mang theo khóc nức nở nhìn Lục Viễn nói: "Ca, anh mau mang theo A Tu ca đi bệnh viện được không, em rất sợ hãi, A Tu ca có thể hay không chết a......"

Lục Viễn nhìn bộ dáng yếu ớt này của em gái, đau lòng muốn chết, lập tức dùng sức túm Tề Tu đang đứng bất động hướng toilet đi: "Mạn Mạn đừng sợ a, A Tu da dày thịt béo, em lại quăng cho nó mấy cái gạt tàn thuốc đều không có việc gì!" Sau đó thấp giọng nói: "Là huynh đệ cũng đừng làm em gái anh sợ!"

Tề Tu: "......"

Tề Tu ý vị thâm trường mà nhìn thoáng qua Tô Nhất Hạ trên sô pha cuộn thành một đóa tiểu bạch hoa nhu nhược, nhàn nhã đi vào toilet, "Phanh" một tiếng đóng cửa đem Lục Viễn nhốt ở bên ngoài.

"Hứ, mặt đầy máu thế kia mà còn ra vẻ." Tô Nhất Hạ thu hồi tầm mắt, ở trong đầu cùng 666 nói chuyện phiếm. Nhưng mà 666 nghiêm túc vì tránh cho ký chủ phân tâm nên không có nói tiếp. Tô Nhất Hạ có chút không thú vị, đem mặt chôn ở ôm gối cọ cọ, nước mắt toàn chùi lên gối rồi.

Lục Viễn tới vuốt vuốt sau gáy cô, nói: " Không phải chỉ là chảy máu mũi sao, không vấn đề lớn, máu ngừng thì tốt rồi."

Dưới lòng bàn tay cái đầu nhỏ gật gật, Tô Nhất Hạ lộ ra con mắt phiếm hồng, tràn đầy lo lắng: "Thật không?"

"Thật!"

Lục Viễn chém đinh chặt sắt, hắn muốn hỏi Lục Mạn Mạn có phải hay không còn nhất định phải đi đại học A. Do dự một chút vẫn không hỏi ra miệng, quyết định kéo dài, chờ thư thông báo trúng tuyển gửi tới, chuyện này liền chấm dứt, cô nháo như thế nào cũng vô dụng.

Người hầu tới đem hòm thuốc lấy ra, đặt ở trên bàn sau, nhanh chóng đem vết máu rửa trên sàn nhà lau sạch sẽ.

Cửa phòng toilet mở ra, Tô Nhất Hạ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi thẳng, chớp chớp mắt nỗ lực làm chính mình nhìn không giống như là đã khóc, làm ra vẻ mặt lạnh lung. Nhưng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tề Tu đã bán đứng tâm tư chân thật của cô.

Lục Viễn là anh trai tốt, thay em gái quan tâm hỏi: "A Tu, cảm giác thế nào? Có cần anh đưa em đi bệnh viện không? Chụp thử X-quang nhìn xem có hay không gãy xương mũi rồi."

Lời nói mang theo ba phần trêu chọc, một phân trào phúng, hắn còn nhớ Tề Tu vừa rồi đem em gái chê bai không khác gì kẻ thù đâu.

Tề Tu đã điều chỉnh tốt tâm tình, hắn nhìn thiếu nữ trên sô pha muốn nói lại thôi, quay sang Lục Viễn nói: "Không làm phiền anh, tôi đã thuận theo ý anh rồi. Sau này nếu cô ấy lại...... Đừng trách tôi không nhớ tình cũ."

Lục Viễn theo bản năng nhìn nhìn Tô Nhất Hạ. Tô Nhất Hạ không nói một lời mà nhảy xuống sô pha chạy lên lầu, đem cửa phòng đóng một tiếng vang to. Cho rằng em gái đây là bị thương tâm, Lục Viễn đau lòng bất đắc dĩ lại áy náy, có điểm không vui nói: "Sau này, dù thế nào đều là chuyện của Lục gia chúng ta, Tề đại thiếu yên tâm đi, đi thong thả không tiễn!"

Người hầu vô cùng có ánh mắt đem áo khoác Tề Tu gỡ lấy xuống, mở cửa nhìn hắn. Tề Tu lớn như vậy lần đầu tiên bị người "Tiễn khách". Nhưng là da mặt hắn dày, cũng biết chính mình hôm nay không khiến người chào đón, gật gật đầu tư thái thanh thản mà bước chân đi ra ngoài.

Lục Viễn lên lầu gõ gõ cửa, không có đáp lại. Hắn lấy chìa khóa mở cửa, đẩy ra liền chạm mắt đến một cái gối đầu lớn. Tô Nhất Hạ mặt đầy nước mắt hô: "Đi ra ngoài! Ca, anh là đồ khốn ! Tề Tu là tên khốn khiếp! Ta phiền chết các ngươi!"

Lục Viễn quả thực hận chết Tề Tu, một hai nhất định phải nói một câu như vậy.Lần này thì tốt rồi, em gái giận lây sang cả mình. Hắn giơ hai tay nhẹ nhàng nói: "Mạn Mạn, anh là vì tốt cho em ......"

Trả lời hắn chính là một cái gối đầu bay qua.

Lục Viễn chạy nhanh lùi đến ngoài cửa, đóng cửa lại, cao giọng khuyên giải: "Em đừng khóc, khóc nhiều hại mắt......"

Mà Tô Nhất Hạ đang lo lắng, lúc hắn đóng cửa nháy mắt liền thu nước mắt, đi tắm, rửa mặt sau đó bổ nhào lên giường lớn mềm mại. Nhớ lại một chút biểu hiện hôm nay, không có sai lầm, hoàn thành viên mãn, có thể ngủ rồi a!

Không biết khi nào, ngoài cửa Lục Viễn rốt cuộc rời đi, 666 đột nhiên nói: "Ký chủ, cô thực ưu tú."

Tô Nhất Hạ ở nửa tỉnh nửa mê, nghe vậy mơ mơ màng màng "Ngô" một tiếng.

666 tiếp tục nói: "Nước mắt nói đến là đến, khóc đến tùy tâm sở dục, tình ý chân thành." Nó 360 độ vây xem, sửng sốt không có tìm được một tia sơ hở, làm cho nó có chút hoài nghi nhân sinh.

"Nga...... Đây không phải cơ bản nhất sao?"

666 khéo léo nói: "Hệ thống thương thành có thuốc thúc giục nước mắt. Đây là đạo cụ đặc biệt vì ký chủ làm nhiệm vụ chuẩn bị."

Tương tự công hiệu còn có phấn cười, bình sương bi thương các loại. Bởi vì cảm xúc biểu diễn ra không chân thật, người sắm vai nhân vật cũng không phải kỹ thuật diễn mỗi người đều tinh vi. Nếu không đúng chỗ, rất dễ dàng bị nhìn thấu. đạo cụ này có thể bắt chước chân thật cảm xúc, tăng mạnh tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ.

Tô Nhất Hạ cười: "Tôi chơi trò chơi chưa bao giờ là người chơi Nhân Dân Tệ*. Trong lúc công tác cũng kiên quyết không cần sử dụng dược lung tung rối loạn."

*Người chơi game hay nạp tiền*

"Liền xem như tiền bối xếp hạng thứ nhất cũng từng rất nhiều lần mượn dùng dược phẩm cùng đạo cụ để hoàn thành nhiệm vụ!"

666 cảm thấy không thể tin tưởng, làm ký chủ như thế nào có thể không cần đồ vật hệ thống thương thành đâu!

Tô Nhất Hạ ngạo nghễ nói: "Tiền của tôi đều là không uống thuốc mới tiết kiệm được!"

666: "......?!"

Nó lập tức đi tra một chút tài khoản công ty ký chủ, phát hiện phía trên chỉ có ba chữ số: "...... cô đùa ta sao?"

Tô Nhất Hạ ngữ khí như gặp phải một con thiểu năng trí tuệ: "Đương nhiên là chuyển tới trong thẻ a."

666: "......" Cô thắng.

Một tuần sau, giấy báo trúng tuyển đại học gửi tới. Tô Nhất Hạ vào được đại học B, cùng cốt truyện này hướng đi giống nhau. Cô dựa theo phản ứng Lục Mạn Mạn cùng Lục Viễn và ba mẹ oán giận một hồi. Lúc sau, liền không thể làm gì mà chấp nhận rồi.

Sau đó, Lục Mạn Mạn cùng nam nữ chủ không có gặp qua. Kịch bản không có ý cho cô hướng đi, Tô Nhất Hạ chỉ cần duy trì nhân thiết, hưởng thụ sinh hoạt hào môn tiểu công chúa. Tới lúc tình yêu nam nữ chủ cuồng nhiệt thì đến tìm phiền toái là được.

Tô Nhất Hạ bản chất là có chút trạch. Lục Mạn Mạn cũng có chút trạch, hai trạch thuộc tính chồng lên. Kết quả chính là cô cả ngày ngồi ở nhà nơi nào cũng không đi, làm cha Lục mẹ Lục cùng Lục Viễn cho rằng cô bị đả kích vì không thể vào đại học A, đối với Tề Tu có chút giận chó đánh mèo, cả ngày chỉ biết xăm xoi việc cô đi ra ngoài chơi, cũng chê đám bạn của cô đều là con ông cháu cha chỉ biết ăn nhậu.

Bọn họ không ngại nhưng Tô Nhất Hạ ngại nha. Cô không tình nguyện mà ra cửa, không có đi tìm người chơi mà là bảo tài xế đưa cô đến quảng trường Quang Minh, mua ly trà bưởi mơ chua, đến khu nghỉ ngơi chơi di động. Tính toán đợi đến giữa trưa liền về nhà ăn cơm.

Cách đó không xa đột nhiên ồn ào lên. Trong chốc lát, thanh âm càng lúc càng lớn. Tô Nhất Hạ nhìn đám người làm thành một vòng tròn, bên trong truyền đến tiếng nam nhân kêu thảm thiết. Cô cũng không hóng hớt xem náo nhiệt, trực tiếp đến khu phục vụ kêu bảo an, thuận tiện còn khiếu nại thái độ công tác giữ trật tự của bọn họ—— Nhiều người như vậy vây thành một đám, ở trong mắt các người đều là không khí sao, quá không đem người tiêu thụ để vào mắt!

29/4/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro