Thế giới 1: Hào môn giả công chúa (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ái Lạc Dương

Bảo an vừa thấy là tiệm trà sữa kế bên kéo bè kéo lũ đánh nhau, vẻ mặt do dự không muốn đi, ánh mắt coi như không nghe thấy. Tô Nhất Hạ nhướng mày, xem ra bảo an không phải muốn mặc kệ, mà là người đánh nhau có lai lịch không nhỏ a. Làm một công dân tốt tuân thủ luật pháp, cô không quen nhìn loại này ỷ thế hiếp người không đem quy pháp kỷ luật để vào mắt.

Tô Nhất Hạ hừ cười một tiếng: "Kéo bè kéo lũ đánh nhau làm rối loạn. Nói không chừng chọc phải người không nên chọc, ha, vậy cũng thật xui xẻo."

Ngữ khí cùng biểu tình của cô mang theo ác ý không che dấu, nhưng là lời nói lại cực kỳ có đạo lý. Hai quyền khó địch bốn tay*, đao kiếm không có mắt. Xem như quan quân đều có lúc ăn thiệt, đánh nhau về sau ai thắng cũng không nói chắc được.

*một người khó đánh lại hai người*

Mấy cái bảo an nghe vậy sắc mặt biến đổi, liếc nhau nhanh chân chạy tới. Một bên sơ tán đám người, một bên đem mấy người đánh nhau khống chế.

Tô Nhất Hạ cười thầm, móc di động ra, trước bấm 120, sau đó lại bấm 110, dùng lời cường điệu nói đem mấy người xung đột miêu tả thành trăm người hỗn chiến. Một đầu khác tiếp viên sau khi nghe trình bày thì hiểu ra, còn an ủi cô: "Em gái nhỏ không phải sợ, tìm nơi an toàn trốn đi."

*120,110: số điện thoại gọi cấp cứu và gọi cảnh sát*

Em gái nhỏ Tô Nhất Hạ ngoan ngoãn dạ một tiếng. Nhưng mà, cô không những không có trốn đi, còn chậm rì rì mà đi qua. Một bên cắn ống hút một bên giương mắt xem, muốn biết là ai trâu bò như vậy, ở cửa hàng đánh nhau. Sao hắn không lên trời luôn đi.

Sau đó, cô liền đối diện một đôi mắt phượng nhìn như ôn hòa nhưng thật ra lạnh lùng. Đuôi mắt hơi hơi nhếch lên kéo dài đến vị trí huyệt Thái Dương, sóng mắt lưu chuyển, nhìn rực rỡ, có cảm giác vô cùng đặc biệt.

Thật xinh đẹp, còn có điểm quen thuộc.

Tô Nhất Hạ hững hờ nghĩ, giây tiếp theo, đột nhiên mở to hai mắt, nhìn nam nhân phong độ nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc kia. Nam nhân tươi cười ôn hòa, ngữ khí mang quan tâm cùng lo lắng bên người thiếu nữ hỏi: "Cô té ngã, có bị thương không? Có cần kêu xe cứu thương?"

"666! Đây là không phải nam chính sao?? Hắn như thế nào ở chỗ này?!"

Thanh âm 666 cao lãnh nghe tới thực đáng tin cậy: "Là nam chính Tề Tu cùng nữ chính An Kỳ. Chúc mừng ký chủ, cô đã chứng kiến nam nữ chính lần đầu gặp mặt."

Tô Nhất Hạ uống một ngụm trà mơ chua, cảm thấy thế giới thật nhỏ. Cô tùy tiện ra ngoài đều có thể gặp được cảnh tượng như thế, quả thực là kỉ niệm khó quên.

Một đạo thanh âm mềm mại ngọt ngào, mang theo nhút nhát sợ sệt vang lên, An Kỳ chớp đôi mắt to, nói: "Cảm ơn, tôi không có việc gì, không cần xe cứu thương."

Tô Nhất Hạ xoay người, ngồi giấu mặt phía sau một chậu hoa lớn, thuận tiện nhìn xem. Cô cũng không phải là rình coi, cô là sợ nam chính lại làm sai.

Nữ chính An Kỳ ăn mặc váy liền áo trắng tinh, tóc ngắn ngang tai, tóc mái ngang nhìn qua ngoan ngoãn mềm mại. Một đôi mắt to trong trẻo tươi đẹp mà nhìn thẳng nam nhân trước mặt, trong mắt cảm kích cùng ngưỡng mộ không chút nào che dấu. An Kỳ nhìn người thiếu niên trước mặt, thấp giọng thỉnh cầu nói: "Xe cứu thương là dùng cho người bệnh trong tình huống nguy cấp. Tôi có thể tự mình đi bệnh viện. Anh, anh có thể giúp tôi kêu xe taxi được không? Điện thoại của tôi hết pin rồi."

"666, nữ chính đối với nam chính là nhất kiến chung tình a." Tô Nhất Hạ có điểm kinh ngạc. Nữ chính cùng kịch bản viết giống nhau, giống như tiểu thiên sứ ngây thơ thuần khiết, làm người liếc mắt một cái liền sinh ra ý muốn bảo hộ. Nhưng mà, tiểu thiên sứ cũng có tâm tư nhỏ a.

Chẳng hạn như, gọi điện thoại kêu xe taxi là phải cho tài xế lưu lại số di động. Cô không tính xin trực tiếp phương thức với người lần đầu tiên gặp mặt, mà dự định dùng cách quanh co để lấy được.

Tô Nhất Hạ yên lặng ghi nhớ chiêu này, ghi lại để về sau dùng theo đuổi nam thần.

666 trả lời rất nghiêm túc: "Nữ chính lúc này đối với việc được nam chính ôm có độ hảo cảm cao, nhưng còn chưa đến trình độ lưu luyến không quên."

Tô Nhất Hạ không đáp lời, bởi vì kế tiếp đến lượt lời kịch của nam chính. Cô không tự giác mà ngừng thở, nhìn Tề Tu ôn nhu cười cười. Hắn đang muốn nói chuyện, bảo an bên cạnh đột nhiên bước đến, ân cần nói: "Tề thiếu, tôi nói với ngài, tôi trước giờ chưa từng dùng qua, còn muốn download APP, có chút khó khăn."

Tề Tu hướng bảo an kia gật gật đầu: "Vậy làm phiền rồi."

Bảo an lập tức thụ sủng nhược kinh, liên tục nói: "Không phiền không phiền ......"

Tề Tu lại rất có lễ độ mà nhìn An Kỳ nói: "Vị tiểu thư này, chờ một chút, bảo an sẽ dẫn cô ra xe taxi, hy vọng sau khi cô đến bệnh viện kiểm tra xong tất cả đều an toàn, tạm biệt."

Nói xong, làm lơ vẻ mặt thất vọng cùng muốn nói lại thôi của An Kỳ, lập tức đi rồi.

Đi rồi!

Vốn trong cốt truyện, Tề Tu rõ ràng là gọi điện thoại cho trợ lý, bảo trợ lý kêu xe taxi!

Tô Nhất Hạ trợn mắt há hốc mồm: "666......"

666 bình tĩnh nói: "Sự cố lần này ký chủ cô phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Là do cô gọi bảo an đến, trực tiếp ngăn cản cốt truyện phát triển. Cụ thể là phạt tiền, đem ghi ở nhiệm vụ lần này.Sau khi hoàn thành xong, người phụ trách sẽ tiến hành tính toán."  

Tô Nhất Hạ lòng rỉ máu, hấp hối giãy giụa nói: "Có việc gì thì từ từ thương lượng nha thân ái, như thế nào có thể một lời không hợp liền trừ tiền thưởng. Tôi chỉ là một quần chúng hóng hớt nhiệt tình mà thôi nha! Đều do nam chính không kiên trì!"

666: "Đã trình lên tổng bộ."

Tô Nhất Hạ: "......"

Quả thực muốn khóc, cô căm giận mà cắn một ngụm ống hút, nghiến răng nghiến lợi mà phun ra hai chữ: "Tề, Tu!"

Một bóng đen che phủ xuống, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm lạnh nhạt: "Kêu tôi?"

Đang tập trung tinh thần cùng 666 nói chuyện phiếm, nghe vậy Tô Nhất Hạ giật nảy mình. Còn may là tâm lý cô đã vượt qua khảo sát chuyên nghiệp, thời điểm ngẩng đầu đã đem biểu tình điều chỉnh đến tốt nhất. Lạnh nhạt xa cách, như là lúc trước ở Lục gia bị Tề Tu hung hăng đả kích, đối với hắn thất vọng rồi cũng từ bỏ, ánh mắt của cô dừng ở nơi khác, thanh âm lãnh đạm: "Anh nghe lầm, tôi vừa mới kêu con chó thôi."

Nói còn nhìn về phía nữ chính bên kia, ngữ khí như có chuyện lạ nói: "Mới vừa rồi còn ở đằng kia, khả năng bị kẻ điên dọa đánh một cái rồi."

Tôi làm anh không theo kịch bản đi! Tôi làm anh không cho nữ chính kêu xe taxi! Tôi làm anh hại tôi bị trừ tiền thưởng! Anh chính là cái con chó điên!

Tề Tu sắc mặt lạnh lùng, nắm cằm Tô Nhất Hạ, nhíu mày nói: "Lục Mạn Mạn, là ai dạy cô mắng chửi người?"

Tô Nhất Hạ hất tay Tề Tu, ghét nhất là người khác nâng cằm cô. Lớn lên cao hơn người ta thì ghê gớm hả! Cô ngẩng cổ, không chút nào yếu thế nói: "Tôi mắng ai? Mắng như thế nào? Ai nghe thấy được?"

"Hồ đồ."

Tề Tu sắc mặt lạnh hơn. Hắn rũ tay xuống, lặng lẽ miết hai ngón tay, đôi mắt sâu thẳm mà nhìn chằm chằm dấu tay hồng hồng trên cái cằm trắng nõn của Tô Nhất Hạ giống như là đồ sứ thượng hạng, thật sự xinh đẹp. Để ý có người nhìn về phía bên này soi mói, hắn đột nhiên không muốn tầm mắt mọi người thấy vệt đỏ kia, liền bắt lấy cổ tay thiếu nữ, hắn thấp giọng nói: "Về Lục gia trước."

Tô Nhất Hạ trực tiếp giãy ra, khuôn mặt nhỏ tức giận đến đỏ bừng. Dù sao theo tính cách Lục Mạn Mạn, lúc này thấy nam chính chính là dỗi. Cô trừng lớn mắt, vô tình mà nói: "Lục gia không chào đón anh, anh về sau cũng đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, đỡ phải tôi lại quấn lấy người."

"Đừng lộn xộn," Tề Tu lại lần nữa nắm cổ tay Tô Nhất Hạ. Lần này dùng sức lực lớn hơn nữa, khiến cô căn bản tránh thoát không được, cứn rắn mang theo cô đi ra ngoài, hắn nhàn nhạt mà nói: "Chỉ cần Lục thị cùng Tề thị còn có hợp tác, Lục gia cùng Tề gia vẫn có quan hệ, Lục Viễn cùng tôi còn là bằng hữu, tôi là có thể tự do ra vào Lục gia."

Tô Nhất Hạ: "......"

Đột nhiên cảm thấy nam chính có chút không biết xấu hổ.

30/4/2020                                                                                                                                                                        

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro