Chương 78: Không phải anh em (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau nửa giờ chờ đợi, A Lạc mỉm cười, lắc đầu nói, "Không, em cũng chỉ mới đến."

Tạ Vô Niên lẳng lặng nhìn cô một cái, dễ dàng nhìn thấu lời nói dối này, anh hiếm khi có chút xấu hổ, giơ tay nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi, nói: "Xin lỗi, anh dậy muộn."

A Lạc cười càng sâu, cũng chân thành hơn rất nhiều, cong mắt trả lời hắn: "Không sao đâu, thời gian đi học của học sinh trung học phổ thông đúng là có hơi sớm thật."

Hai người cùng nhau tiến vào cổng trường, dọc theo đường đi, mỗi khi có người đi ngang qua đều sẽ ném ánh mắt kinh ngạc về phía hai người họ.

Không chỉ có lớp 12, cuộc họp phụ huynh sau kỳ thi giữa kỳ là hoạt động của toàn trường, trong khuôn viên trường đều là tổ hợp học sinh phối hợp với phụ huynh, cặp đôi A Lạc và Tạ Vô Niên này có giá trị nhan sắc quá cao, hết sức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Tạ Vô Niên rất bình tĩnh, đối với tầm mắt người khác làm như không thấy, ngược lại A Lạc da mặt mỏng, nhưng lại ngại thúc giục hắn đi nhanh hơn một chút nên cả đoạn đường từ cổng trường đến tòa nhà dạy học, mặt A Lạc đều hơi phiếm hồng.

Đến cửa hội trường lớp cao tam, Lý Tư Tề đang đứng ở hành lang, bên cạnh cô có một người phụ nữ lớn tuổi, bộ dáng năm sáu mươi tuổi, trang phục già dặn, chắc là bà nội của cô, hai người đang nói chuyện câu được câu không.

Ngoại trừ Lý Tư Tề, trên hành lang còn có rất nhiều học sinh và phụ huynh, vốn nên vào lớp tự học từ sớm, vậy mà lúc này vẫn ồn ào.

Trông thấy A Lạc, ánh mắt Lý Tư Tề sáng lên, nhưng nhìn thấy người đi theo phía sau cô, Lý Tư Tề vẫn luôn vững như bàn thạch bỗng ngây ngẩn cả người.

"Mẹ kiếp, Khương Lạc, đây là ông chủ Tạ?"

A Lạc gật đầu: "Đúng rồi, hôm nay anh ấy đến họp phụ huynh cho tớ."

Ánh mắt Lý Tư Tề nghi ngờ: "Anh ấy là người nhà của cậu hả?"

A Lạc còn chưa nói gì, Tạ Vô Niên liền thản nhiên mở miệng, lời ít mà ý nhiều: "Tôi là anh trai của em ấy."

Không biết có phải bị gợi lên chuyện cũ hay không, từ khi vào trường, cảm xúc của Tạ Vô Niên cũng không dao động gì, vẻ mặt càng xa cách lãnh đạm hơn bao giờ hết, mang theo chút lãnh ý cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Lý Tư Tề hỏi câu này xong liền không hỏi nữa, vội vàng nói: "Này, nếu anh trai cậu đến rồi, vậy chúng ta vào thôi."

Trong lớp học cũng ồn ào như bên ngoài, vị trí bàn ghế vốn đều dựa theo số lượng học sinh cố định, hiện tại nhiều người hơn gấp đôi, tất nhiên là sẽ không đủ chỗ.

Hầu hết các học sinh đều để cho phụ huynh ngồi ở vị trí của họ, còn bản thân thì đứng sang một bên.

Tạ Vô Niên đứng bên cạnh bàn học, nói với A Lạc: "Em cứ ngồi đi, anh đứng là được rồi."

Thân hình hắn thon dài, một mình đứng trong hành lang hẹp, chiếm đầy lối đi không quá rộng.

A Lạc đưa tay khẽ kéo tay hắn: "Không được, bây giờ tất cả đều là phụ huynh ngồi, học sinh đứng, anh muốn em trở nên khác người sao?"

Dừng một chút, cô mỉm cười rồi gọi hắn: "Anh trai."

Mắt thường có thể thấy, Tạ Vô Niên bỗng ngẩn người rồi yên lặng không tiếng động ngồi vào chỗ, nhưng vừa mới ngồi xuống, hắn liền thoáng nhìn thấy trong ngăn bàn có thứ gì đó, hắn vốn không muốn quản, cũng không nên quản, dù gì hắn cũng chỉ là anh trai giả cô mời tới, không phải người nhà chân chính của cô.

Nhưng hắn lại không khắc chế được hai tay mình, lấy ra một phong thư màu hồng phấn cùng với một chiếc bánh ngọt từ trong ngăn bàn ra.

Hai thứ này bày trên mặt bàn, lại đối diện với ánh nhìn chăm chú của người đàn ông, trong lúc nhất thời A Lạc cũng có chút phản ứng không kịp.

Lúc này, Lý Tư Tề ở một bên xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn cười hì hì nói: "Anh Tạ, đây là thư tình người khác đưa cho Khương Lạc, anh biết không? Khương Lạc chúng ta ở trường rất được hoan nghênh, vừa xinh đẹp lại học tập tốt, mỗi ngày người thổ lộ với bạn ấy một tay cũng đếm không xuể!"

A Lạc: '......'

A Lạc một tay giữ chặt Lý Tư Tề, tay kia nhanh chóng đem phong thư cùng bánh ngọt trên bàn gom lại, lắc đầu lắp bắp nói: "Cái kia, anh cứ ngồi ở chỗ này trước nha, em đi vứt mấy cái này."

Tạ Vô Niên vẻ mặt khó lường, không nói một lời nhìn cô.

A Lạc lôi kéo Lý Tư Tề, chạy nhanh hơn trốn về phía sau phòng học, đến khu vực thùng rác phía sau, trực tiếp ném đồ vào, sau đó từ cửa sau chạy ra khỏi phòng học.

"Người anh em, cậu thật trâu bò a, thi được đệ nhất thì thôi, vậy mà còn âm thầm không tiếng động bắt được Tạ lão bản!"

Đầu A Lạc mơ hồ có chút đau: "Không có chuyện gì đâu, chẳng phải tớ đã nói người nhà không thể nào đến sao? Nên chỉ có thể tìm người tới xung trận thôi."

Lý Tư Tề vẫn cười vi diệu, "Cắt, lời này của cậu có quỷ mới tin được ấy, Đường Tâm mở ra hai năm, ông chủ Tạ cũng chưa từng đến gần người khác như vậy, hai người tuyệt đối có gian tình."

Thấy cô nhận định chuyện này như vậy, A Lạc cũng lười giải thích.

Hai người đứng ở ban công hóng gió, trong lúc đó Lý Tư Tề truy hỏi cô và ông chủ Tạ đến với nhau như thế nào, A Lạc ngậm miệng không trả lời. Ngay sau khi chuông lớp vang lên, tất cả các học sinh đều ra ngoài hành lang.

Vốn là họp phụ huynh, tất nhiên là sẽ trao đổi với gia trưởng, học sinh cũng không thể ở bên cạnh nghe được.

Giáo viên sẽ nói gì với phụ huynh, A Lạc không rõ, cũng không tò mò lắm. Họp phụ huynh ít nhất phải hơn một tiếng đồng hồ, Lý Tư Tề không muốn đứng chờ, dẫn theo A Lạc cùng nhau lẻn đi dạo.

Đêm qua trời rơi một trận mưa, hơi nước tràn ngập trong không khí, hít một hơi đều là mùi cây cối cùng bùn đất tươi mát.

Cây đa trong khuôn viên trường đến mùa đông cũng không hề héo tàn, vẫn xanh tươi tràn trề sức sống, đứng thẳng trong sự rít gào của gió thu.

Hai người đi thẳng dọc theo con đường mòn trong trường, trường tam trung Lam Thành khá lớn, trong trường có một hoa viên nhỏ, trồng rất nhiều cây ngọc lan và mai vàng, mùa xuân đông, nơi này đều ngào ngạt hương thơm. Có điều bây giờ trời đất vạn vật đang chìm trong cuối thu, ngọc lan và mai vàng chỉ là một cái cây bình thường với lá xanh mà thôi.

Đi một vòng quanh trường học, hai người cũng mệt mỏi rồi, dứt khoát tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện phiếm.

Lý Tư Tề là một cái máy nói, A Lạc thì nói ít hơn một chút, nhưng lại rất giỏi lắng nghe, cô nghe Lý Tư Tề kể từ khi còn bé ở quê bắt cá chạch, nói đến chuyện thời trung học cơ sở làm thiếu nữ xấu nhuộm tóc hồng rồi đánh nhau với người khác, cơ hồ những chuyện nửa đời trước của Lý Tư Tề cô đều nghe qua một lần.

Cuộc sống như Lý Tư Tề, A Lạc chưa từng trải qua.Cô chìm đắm nghe say sưa, trông rất có tính cổ động khiến Lý Tư Tề nói đến cùng cũng chưa thấy thỏa mãn.

Mãi đến tận khi tiếng chuông vang lên mới đánh gãy cuộc trò chuyện giữa hai người.

Cùng nhau trở lại lớp học, cửa phòng học đã mở ra, phụ huynh lác đác từ bên trong đi ra, nhìn thấy con cái nhà mình, có mắng, có khen ngợi, bầu không khí náo nhiệt.

A Lạc liếc mắt một cái liền thấy được Tạ Vô Niên, mặc dù thân ở trong đám người, hắn vẫn chói mắt như viên ngọc.

Cô đi qua dòng người về phía anh, ngửa đầu nhìn anh nói: "Anh, em đưa anh ra ngoài nhé."

Tạ Vô Niên rũ mắt nhìn về phía cô, trầm ngâm một lát, giống như đang đáp lại tiếng anh trai của cô, chậm rãi nói: "Thầy nói em thi được vị trí số 1 toàn trường, rất tốt, tiếp tục giữ vững phong độ."

A Lạc không nhịn được mỉm cười, không nghĩ tới hắn lại thật sự nhập tâm vào thân phận anh trai, nói ra một tràng như vậy.

Mặt mày cô cong cong như trăng lưỡi liềm, nghịch ngợm hỏi: "Con nhà người ta thi tốt đều có phần thưởng, em cũng có thể có không?"

Tạ Vô Niên im lặng trong nháy mắt, tựa hồ đang suy nghĩ, sau đó gật đầu: "Có thể."

Lần này A Lạc thật sự sửng sốt, ngây ngốc nhìn hắn.

Người đàn ông mỉm cười, lần đầu tiên giơ tay lên, có thể nói là dịu dàng xoa đầu cô: "Em là em gái tôi, thi tốt đương nhiên sẽ có thưởng rồi."

Tâm trạng vui vẻ của A Lạc bỗng trở nên phức tạp sau câu nói này. Hắn nói như vậy, là nghĩ đến em gái của mình sao?

Hai người đi ra khỏi trường, A Lạc phát hiện Tạ Vô Niên vẫn luôn quan sát hoàn cảnh trong khuôn viên trường, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.

"Anh đang tìm cái gì sao?" A Lạc nhịn không được hỏi.

Đại khái là bởi vì hai người còn đang đóng vai quan hệ anh em, Tạ Vô Niên cũng kiên nhẫn hơn, trả lời câu hỏi này của A Lạc: "Tôi có một người em gái, ngày trước cũng học ở đây, tôi đang nghĩ, lúc đó em ấy sẽ học lớp nào?"

Trong lòng A Lạc khẽ động, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt bình lặng của hắn, mím môi, giơ tay chỉ một hướng: "Hẳn là, là nơi đó đi."

Bước chân chợt dừng lại, theo vị trí người thiếu nữ chỉ, Tạ Vô Niên nhìn thấy một tòa nhà dạy học bị bỏ hoang.

Tòa nhà rất yên tĩnh, không có học sinh, cửa ra vào và cửa sổ đóng chặt, tổng cộng có sáu tầng.

Ánh mắt của hắn, cơ hồ là theo phản xạ đi lên nóc nhà, trên vách tường trên nóc nhà viết ba chữ lớn màu đỏ "Hậu Đức Lâu", còn cắm một cây cờ đỏ tung bay.

Chữ đỏ và cờ, phản chiếu lên những viên gạch ốp tường trắng như tuyết, dưới bầu trời xanh thẳm, nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà có chút giật mình.

Tinh thần Tạ Vô Niên chấn động, thiếu nữ bên cạnh còn đang nói chuyện, giọng nói của cô nhẹ nhàng nhu hòa, như gió khẽ phất qua: "Đó là tòa nhà dạy học cao trung hai năm trước, sau này... Bị bỏ hoang, học sinh chuyển đến tòa nhà hiện tại để lên lớp học."

"Sao anh lại không biết nơi em gái của mình học?" Cô như là hiếu kỳ hỏi anh.

Giọng nói Tạ Vô Niên khàn khàn, gần như khó khăn mà nói: "Khi đó, tôi không ở đây. Khi tôi trở lại, đã quá muộn rồi."

Đúng vậy, khi hắn trở lại, mọi thứ đã lắng xuống, tất cả các dấu vết đã bị xóa đi. Hắn không nhìn thấy bộ dáng cô khi rời đi, không biết cô đã gặp phải chuyện gì, chỉ có từ trong vô số dấu vết, mới có thể nhìn thấy một chút bất thường kia.

Dần hồi phục tinh thần trong ký ức nặng nề, Tạ Vô Niên nhìn về phía cô gái bên cạnh, ánh mắt tìm kiếm: "Em......"

A Lạc hiểu hắn muốn hỏi cái gì, ngữ khí thản nhiên: "Trước đây em đã nghe qua một câu chuyện, nói về chuyện học tỷ lớp 12 nhảy lầu tự sát, cô ấy tên là Tạ Tư Nguyệt."

Cô nhìn thẳng về phía hắn, nghiêm túc nói, "Anh cũng đã nói qua về em gái mình, khi nghe tên của cô ấy, em đoán liệu cô ấy có phải là em gái của anh hay không."

Tạ Vô Niên im lặng không nói, mặt mày hắn thâm thúy, hơi nhíu mày, khuôn mặt bình thản yên tĩnh liền nhiễm một tia hung ác.

Bình thường hắn giống như một trận gió, lúc này hắn lại giống như bầu trời âm trầm sắp nổi cơn giông.

Trong lúc hoảng hốt, trong đầu A Lạc hiện lên một ý niệm, nếu Tạ Vô Niên không nhìn thấy em gái mình, chỉ sợ cũng không có thấy hiện trường tai nạn, mấy tấm ảnh kia, đối với hắn mà nói có thể hữu dụng hay không?

"Tạ Vô Niên, tôi ở đây...."

Lời còn chưa dứt, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một giọng nữ kinh hỉ: "Tạ học trưởng!"

Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái trang phục công sở đang bước nhanh về phía bọn họ. Người phụ nữ có diện mạo thanh tú, gương mặt tròn, thoạt nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi.

Bên cạnh cô còn có một cô gái mười ba mười bốn tuổi, mặc đồng phục học sinh trung học cơ sở.

"Học trưởng, đúng là anh rồi! Không ngờ lại có thể gặp được anh ở chỗ này, anh cũng tới tham gia họp phụ huynh sao?"

Cô gái tâm tình kích động, tươi cười không ngừng, cô nhìn chằm chằm Tạ Vô Niên, người mù cũng có thể nhìn ra được niềm vui sướng đó.

A Lạc mỉm cười, hỏi Tạ Vô Niên: "Anh trai, chị gái này là ai vậy?"

Người phụ nữ như là mới nhìn thấy A Lạc, cô đánh giá A Lạc từ trên xuống dưới: "Đây là em gái của Tạ học trưởng sao? Dung mạo thật xinh đẹp, thật giống Tạ học trưởng. Em gái, chị là khóa sau cùng trường đại học với anh trai em, em gọi chị Bạch là được rồi."

Mi tâm Tạ Vô Niên càng nhíu chặt, "Bạch Quả?"

Giọng nói của A Lạc cũng vang lên cùng một lúc: "Tạ Vô Niên không phải anh trai tôi, anh ấy chỉ đến giúp tôi tham dự cuộc họp phụ huynh."

Biểu tình bạch quả ngạc nhiên: "Vậy các ngươi là....."

Nụ cười của A Lạc vẫn chưa thay đổi: "Người nhà có rất nhiều định nghĩa, ngoại trừ anh chị em không phải còn có cái khác sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro