Chương 79: Không tin hắn là người tốt (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không phải anh em? Vậy quan hệ giữa hai người là gì?

Bạch Quả giật mình, tầm mắt di chuyển giữa hai người, thăm dò nói: "Vậy hai người là....."

Đôi mắt A Lạc đảo qua trên mặt Tạ Vô Niên, vẻ mặt người đàn ông nhàn nhạt, đối mặt với học muội ngày xưa này, hiển nhiên không có bao nhiêu nhiệt tình, thậm chí nhìn kỹ, còn có thể nhìn ra đáy mắt hắn tiềm tàng một chút không kiên nhẫn.

Mỗi khi Tạ Vô Niên bị một vài tiểu nữ sinh dây dưa, hắn đều có là biểu tình như vậy. Quen biết cũng đã gần một tháng, A Lạc vẫn có chút hiểu rõ về hắn.

Đang muốn mở miệng giải thích, cô bé bên cạnh Bạch Quả đột nhiên xen vào: "Chị, thế mà chị cũng nhìn không ra, hai người bọn họ là một đôi, bạn trai đến họp phụ huynh cho bạn gái."

A Lạc mím môi, đè nén ý cười không kiềm chế được, trong ánh mắt khiếp sợ lại không thể tin được của Bạch Quả, lộ ra một nụ cười hàm súc.

Không biết vì nguyên nhân gì, Tạ Vô Niên vậy mà lại không phủ nhận, nhíu mày hỏi Bạch Quả: "Có chuyện gì?"

Bạch Quả ngượng ngùng cười cười, mắt thường có thể thấy tâm trạng chùng xuống, lúng túng nói: "Không có gì, chỉ là thấy học trưởng ở chỗ này nên quá mức kinh hỉ, tiến lên chào hỏi một chút. Chuyện là, sau khi tốt nghiệp tôi liền thi đậu công chức Lam Thành, hiện tại đang làm việc ở cục cảnh sát Lam Thành, học trưởng, anh làm gì ở đây vậy?"

Tạ Vô Niên môi mỏng khẽ mở, bình tĩnh phun ra ba chữ: "Bán bánh ngọt."

Bạch Quả lại ngẩn ra, đôi mắt trợn tròn, giống như một con thỏ sợ ngây người. Diện mạo của cô thiên hướng baby, trên mặt còn có hai má bánh bao, rõ ràng là người đã tốt nghiệp đại học, trên người lại vẫn còn mang theo khí chất học sinh, nhìn đáng yêu lại ngây thơ.

"Bán, bán bánh? Không phải trước đây Hưng Hoa từng mời chào học trưởng sao...", cô thốt lên.

Tạ Vô Niên nhíu mày, nói ngắn gọn: "Quên đi, đó đều là chuyện của quá khứ rồi."

Bạch Quả vẫn chưa hoàn hồn, ngây ngốc nhìn hắn.

Ai cũng có thể nhìn ra, vẻ mặt của cô lộ ra một cảm giác vỡ mộng, như là nhìn thấy nam thần thanh xuân của mình rớt xuống từ trên thần điện, biến thành một người bình thường đầu hói, bụng bia.

Em gái bên cạnh kéo tay Bạch Quả, "Chị, không phải chị còn phải đi làm sao? Đi nhanh thôi." Em gái cảm thấy có chút mất mặt, chị mình vừa nhìn liền thích ông chủ Tạ kia, nhưng người ta đã có bạn gái, chị còn không biết nhìn mà tiến lên làm thân, không thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn kia của anh ấy sao?

Bạch Quả được em gái nhắc nhở, đột nhiên tỉnh táo lại, cô nghĩ đến chuyện vì sắp xếp để đến họp phụ huynh cho em gái mà hao hết tâm cơ xin nghỉ, còn bị đội trưởng cảnh sát hình sự đáng ghét kia lợi dụng một trận, chợt giật mình cả người.

"Đúng rồi, còn phải đi làm, học trưởng, lúc nào rảnh rỗi chúng ta liên lạc lại nhé, tôi đi trước a." Bạch Quả cuống quít nói xong câu đó, không đợi Tạ Vô Niên trả lời, rất nhanh xoay người rời đi, cả người vội vàng hấp tấp, bóng lưng nhìn giống như chạy trối chết.

Nhìn bóng dáng Bạch Quả biến mất, A Lạc đảo mắt nhìn Tạ Vô Niên: "Chị gái kia, là học muội của anh?"

Tạ Vô Niên nhàn nhạt liếc cô một cái, nhấc chân đi về phía trước, không chút để ý 'Ừ' một tiếng.

A Lạc nói thêm: "Em đoán, cô ấy không chỉ là học muội của anh, có lẽ còn là người ái mộ anh nữa?"

Tạ Vô Niên không trả lời câu hỏi này, tựa hồ là lười để ý tới cô, lại giống như là mặc định theo một ý nghĩa nào đó.

Trên thực tế, A Lạc nói không sai, Bạch Quả đích thật là người theo đuổi Tạ Vô Niên, hơn nữa còn khiến hắn có ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Bạch Quả là cô gái thuộc kiểu hình giống như nữ chính trong phim thần tượng bong bóng, tràn đầy sức sống, đáng yêu, lại hay mơ mộng, phần lớn người biết cô ấy đều sẽ rất thích cô.

Ban đầu hai người quen biết nhau trong câu lạc bộ, lúc mới gặp, ấn tượng của Tạ Vô Niên đối rất bình thản, Bạch Quả thì vừa thấy Tạ Vô Niên liền kinh hãi thiên nhân, sau đó triển khai thế công nhiệt liệt theo đuổi hắn.

Rồi cũng giống như trong phim thần tượng, Bạch Quả nhiệt tình, lớn mật, không hề dè dặt, cô mang cơm cho Tạ Vô Niên cùng với toàn bộ bạn cùng phòng của anh, bố trí hiện trường tỏ tình lãng mạn, vô số lần "tình cờ gặp gỡ" Tạ Vô Niên, vô tư nói cho tất cả mọi người bên cạnh biết Tạ học trưởng là nam thần của cô.

Trải nghiệm như vậy, đến nay Tạ Vô Niên vẫn không muốn nhớ lại lần thứ hai.

Bạch Quả thích oanh oanh liệt liệt, tựa như cỏ dại mọc điên cuồng trên đồng cỏ, cơ hồ hoàn toàn xâm lấn cuộc sống của Tạ Vô Niên. Bạn cùng phòng ăn miệng mềm, luôn miệng khuyên Tạ Vô Niên tiếp nhận Bạch Quả, dù sao cô cũng yêu anh như vậy. Bạn bè trong câu lạc bộ cũng nói thế, bạn bè chung của hai người, cũng nói như vậy.

Nhưng mà bọn họ đều đã xem nhẹ điểm quan trọng nhất, Tạ Vô Niên đối với Bạch Quả cũng không có loại cảm giác đó.

Đáng tiếc không ai để ý đến quan điểm của Tạ Vô Niên, mọi người chỉ thấy những gì Bạch Quả trả giá rồi tự mình cảm động, đồng cảm với cô.

Những việc cô làm, người rung động là chính bản thân cô hoặc có lẽ cũng làm cảm động những người xung quanh, nhưng duy chỉ không thể làm cảm động được Tạ Vô Niên.

Trong hai năm sau đại học, rõ ràng Tạ Vô Niên đã cự tuyệt cô ba lần, lần sau lại kiên quyết hơn lần trước, hết lần này tới lần khác, cuối cùng Bạch Quả không thể không lựa chọn buông tha.

Đêm đó cô ở bên ngoài uống rất nhiều rượu, chạy đến dưới lầu ký túc xá Tạ Vô Niên khóc lớn, hô to với anh "Tạ học trưởng, là tôi không cần anh!". Những lời linh tinh này khiến cho rất nhiều người không rõ chân tướng còn tưởng rằng Tạ Vô Niên hắn bội tình bạc nghĩa vứt bỏ cô ta.

Mãi đến sau này khi Tạ Vô Niên đã tốt nghiệp, hắn mới thoát khỏi danh hiệu cặn bã nam trên người, hoàn toàn không liên quan gì đến Bạch Quả.

Không thể không nói, ngày hắn tốt nghiệp, thật đúng là thở phào nhẹ nhõm.

Cũng bởi vì trải nghiệm này trong quá khứ, cho nên khi Bạch Quả hiểu lầm hắn và Khương Lạc là một đôi, Tạ Vô Niên mới không có giải thích.

"Tạ Vô Niên, anh học trường đại học nào vậy?"

Giọng nói của cô gái kéo lại những suy nghĩ xa xôi, Tạ Vô Niên nói: "Đại học Tô Nam."

A Lạc: "Đại học Tô Nam, wow, trường đó không tồi nha, em đoán chắc anh học chuyên ngành máy tính?" Hưng Hoa là công ty internet lớn nhất trong nước, chuyên ngành tốt nhất của Đại học Tô Nam là máy tính, cái này cũng không khó đoán.

Tạ Vô Niên: "Ừ."

A Lạc đăm chiêu, cô do dự một lát, vẫn là thăm dò hỏi: "Em có chút tò mò, lúc em gái anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tại sao anh lại không biết? Có phải vì anh vẫn còn ở trường? Rốt cuộc tình hình năm đó như thế nào?"

Bước chân người đàn ông dừng lại, nghiêng mặt nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh.

Khương Lạc là một đứa trẻ đầy lòng hiếu kỳ, Tạ Vô Niên biết, nhưng anh cũng không muốn để cho cô chạm vào vũng nước đục xáo trộn này. Cô còn quá trẻ, tương lai có tiền đồ quang minh tốt đẹp, không nên đem ánh mắt đặt ở trên người hắn.

Hắn không còn là hắn năm đó nữa, tạ vô niên hăng hái, vừa tốt nghiệp liền được ông lớn nổi tiếng trong nước chủ động tung ra cành ô liu, trong trường cũng là nhân vật học thần mà vô số thiếu nữ ái mộ. Nhưng bây giờ hắn chán nản, sa sút đến mức này, bởi vì cho đến nay, hắn không thể nào quên được cái chết của em gái mình. Nếu như không cách nào tìm được hung thủ thật sự, cả đời hắn cũng sẽ không tha thứ cho mình, chỉ biết lãng phí thời gian trong thành phố nhỏ này, trôi qua một đời tầm thường.

Không giống Bạch Quả, Khương Lạc rất thông minh, nếu như nói Bạch Quả là lửa nhiệt liệt, vậy thiếu nữ trước mắt này tựa như nước dịu dàng chậm rãi xâm nhập vào cuộc sống của hắn, dần dần lại không làm cho người ta phát hiện, khi hắn tỉnh táo tinh thần lại, mới phát hiện thì ra cô đã đến gần hắn như vậy.

Sắc mặt Tạ Vô Niên ngưng tụ, nghiêm túc nói với A Lạc: "Đây không phải là thứ em nên tò mò, sau này đừng hỏi lại nữa."

A Lạc chớp chớp mắt, không ngờ Tạ Vô Niên lại phản ứng như vậy.

Cô dự định đem mấy tấm ảnh kia cho anh, cũng muốn giúp anh cùng nhau tìm manh mối năm đó, nhưng Tạ Vô Niên tựa hồ cũng không hy vọng cô xen vào chuyện này.

Đúng lúc này, chuông trong trường vang lên, đã đến lúc đi học.

A Lạc suy nghĩ một chút, nói với hắn: "Tạ Vô Niên, buổi chiều em đến Đường Tâm tìm anh, hôm nay anh đừng ra ngoài, chúng ta nói chuyện một chút."

Ngữ khí của cô phá lệ trịnh trọng, Tạ Vô Niên cẩn thận nhìn sâu vào đôi mắt cô, khẽ gật đầu đồng ý.

A Lạc đưa hắn đến cổng trường, lúc trở lại phòng học thì tiết học đã bắt đầu rồi, tiết này là tiết hóa, Chu Gia Toàn đang viết bài trên bục giảng, nghe thấy A Lạc ở cửa hô báo cáo, tươi cười hòa ái cho cô vào lớp.

Một tiết học kết thúc rất nhanh, trước khi tan học, Chu Gia Toàn đứng trước mặt cả lớp gọi A Lạc đến văn phòng.

Trong phòng làm việc trống rỗng, rất nhiều giáo viên còn chưa trở về, A Lạc đứng trước bàn làm việc của Chu Gia Toàn, nghe hắn nói về biểu hiện của cô trong kỳ thi giữa kỳ lần này.

Kỳ thi trung học phổ thông cũng giống như kỳ thi tuyển sinh đại học, ba môn Toán, Ngữ Văn, Tiếng Anh thêm môn tổ hợp tổng cộng là 750 điểm, bài thi tổ hợp khoa học tự nhiên tối đa là 300 điểm, mỗi môn 100 điểm, A Lạc làm bài tổng hợp được 282 điểm, trong 18 điểm bị trừ thì có mười lăm điểm là của hóa học.

"Bạn học Khương, em hơi bị học lệch mất rồi, do hóa là môn học tương đối khó, hay là em không thích môn này?" Chu Gia Toàn cười ha hả hỏi.

A Lạc ngậm miệng không đáp, chẳng lẽ muốn nói là do cô không nghiêm túc? Bởi vì cảm giác bài xích mơ hồ đối với Chu Gia Toàn, mỗi lần học đến tiết hóa, A Lạc rất không yên lòng mà mất tập trung nhưng dù sao thì thành tích tương đối chỉ kém hơn các môn khác một chút thôi.

Thấy cô trầm mặc không nói, Chu Gia Toàn tính tình tốt cười cười, nói: "Như vậy đi, ở chỗ thầy có một bộ bài thi, em trở về làm, có cái gì không hiểu thì hỏi lại thầy, chúng ta cố gắng ôn tập, tranh thủ bắt kịp các môn học khác."

Chu Gia Toàn đưa cho A Lạc một cái túi tài liệu, túi dày một xấp, hẳn là một bộ đề thi.

A Lạc: ".... Vâng, cảm ơn thầy."

Nếu không cố kìm nén, A Lạc thiếu chút nữa đã ném thẳng xấp đề thi vào mặt hắn.

Dày một xấp như vậy, còn bắt cô làm một mình? Đây thực sự là quan tâm đến học sinh chứ không phải là mưu hại người ta đấy chứ?

Sau khi trở lại lớp, A Lạc rút một đề thi trong đó ra xem thử, độ khó của bộ bài này có cao hơn một chút so với kiến thức cơ bản của học sinh Trung học phổ thông, với bài thi thông thường cô có thể làm được tám mươi lăm điển thì bài thi này nhiều nhất cô chỉ có thể thi được tám mươi.

Cũng không biết Chu Gia Toàn lấy đề ở đâu, rất nhiều dạng cô còn chưa từng thấy qua.

Lý Tư Tề cũng nhìn thấy bài thi này, không khỏi giật mình trợn to mắt, nói: "Đây chắc là bộ bài thi do lão Chu tự mình biên soạn, đây chính là bảo bối a, nghe nói mấy năm trước thầy ấy lén dạy thêm cho học sinh thường tự mình soạn đề thi, lúc ấy có một học tỷ thành tích hóa học đứng cuối cùng, sau đó được lão Chu dạy thêm, kết quả thành tích môn hóa tăng vọt, bây giờ đang học tại Đại học Tam Giang."

Đại học Tam Giang là đại học cao cấp số một số hai trong nước, nữ sinh kia quả thực là xem như một bước lên trời.

Trong lòng A Lạc vừa kinh động vừa cảm thấy kỳ lạ, thuận miệng hỏi: "Thần kỳ như vậy? Không phải là giả đó chứ?"

Lý Tư Tề thề son sắt lắc đầu: "Tuyệt đối không phải, tớ nhớ rõ ràng, năm đó tên đàn chị được treo trên biểu ngữ màu đỏ ở trường nửa năm. Nếu cậu không tin thì có thể lên mạng search thử xem, lúc ấy tòa soạn báo Lam Thành còn phỏng vấn chị ấy, chắc là vẫn có thể tra được, học tỷ tên là Dương Đan Hà, cực kỳ chăm chỉ."

A Lạc bán tín bán nghi, đem chuyện này đặt ở đáy lòng, dự định chờ lát nữa tan học sẽ đi điều tra một chút.

Không thể trách cô nghi thần nghi quỷ, A Lạc cũng từng nghĩ tới có phải nguyên nhân là do chính mình hay không, nhưng sau đó phát hiện cô chỉ có loại cảm giác kỳ quái sợ hãi lẫn chán ghét đối với Chu Gia Toàn, những người khác đều rất bình thường, cô tự nhiên suy đoán, có lẽ Chu Gia Toàn thật sự có vấn đề.

Dường như cô theo bản năng không tin, Chu Gia Toàn không phải là người tốt giống như lời đồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro