Chương 80: Không phải tự sát (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau giờ học buổi chiều hôm đó, A Lạc ăn cơm tối ở con phố bên ngoài trường học xong, liền trốn tiết tự học buổi tối, đi thẳng đến cửa hàng bánh ngọt Đường Tâm.

Đẩy cửa kính ra, nương theo một trận gió lạnh là tiếng chuông gió bằng trúc "leng keng" vang lên.

Đứng sau quầy là chị gái nhân viên bán hàng, đang đặt hàng cho một số khách. Thật ra Đường Tâm cũng không chỉ có một nhân viên bán hàng, trong bếp còn có một vị bếp phó, đa số các loại bánh trong cửa hàng đều do hắn làm, chỉ là hắn rất ít khi ra ngoài, nên cũng không có bao nhiêu người biết đến.

Thấy chị gái đang bận rộn, A Lạc cũng không tiến lên quấy rầy, tự mình tìm một chỗ ngồi xuống.

Vừa ngồi được một hồi, điện thoại di động đột nhiên khẽ rung, mở ra xem, là Tạ Vô Niên gửi tin nhắn cho cô.

Ông chủ Tạ: Em lên lầu đi, tôi đang ở tầng hai.

A Lạc chào hỏi một tiếng, ấn tắt điện thoại, lặng lẽ nhìn xung quanh, giống như một tên trộm đi về phía cánh cửa nhỏ bên cạnh.

Cô thấy Tạ Vô Niên đi qua cánh cửa nhỏ này rất nhiều lần rồi, nhưng chính mình lại chưa từng đi qua, trong lúc nhất thời trái tim đang đập cũng không nhịn được mà tăng nhanh.

Được phép vào nơi ở của anh, liệu đây có đại diện cho một bước tiến xa hơn trong mối quan hệ của họ hay không?

Không thu hút sự chú ý của bất kì ai, A Lạc bước vào cánh cửa nhỏ. Hành lang bên trong khá hẹp, cầu thang bằng gỗ, bởi vì không có cửa sổ nên phía trên có lắp một chiếc đèn cảm ứng, ánh sáng mờ lan tỏa, chiếu sáng cả một vùng trong không gian nhỏ này.

Mang theo cảm giác như đi săn lùng kho báu, A Lạc bước từng bước lên cầu thang.

Đến bậc cuối cùng, một căn phòng không nhỏ xuất hiện trước mắt, trong phòng lát sàn gỗ màu nâu, phía trước có một cửa sổ lớn, có thể nhìn thấy ánh nắng cam hồng của buổi ráng chiều, sàn nhà trong phòng rải rác những ánh tịch dương vàng.

Đối diện cửa sổ là một chiếc giường lớn dựa vào tường, đệm chăn màu đen trên giường có chút lộn xộn.

Cái này chắc là thông mấy gian phòng, biến nó thành một không gian lớn, toàn bộ nội thất nối liền thành một thể, ngoại trừ giường còn có bàn làm việc, có tủ, bàn ghế, sofa cùng với một ít đồ vật khác, nhìn tổng thể cực kỳ trống trải, lại bởi vì tông màu chủ yếu đều thiên về màu tối, có vẻ hết sức thanh lãnh, không có mấy phần nhân khí.

A Lạc cầm đai cặp sách, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

'Răng rắc', tiếng mở cửa truyền đến, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, một cánh cửa kính mờ ở góc phòng bị mở ra, cả người Tạ Vô Niên chìm trong hơi nước đi ra, sợi tóc đen nhánh còn đang nhỏ giọt xuống.

Chắc anh vừa tắm rửa, ánh mắt khẽ nâng lên nhìn cô một cái, bình tĩnh nói: "Ngồi đi."

A Lạc đi tới, ngồi xuống ghế sofa. Tạ Vô Niên thì tới trước tủ lạnh, cầm một chai nước mát lại đây, ngồi xuống sô pha đối diện cô.

"Chỗ này của tôi chỉ có cái này, em muốn uống cái gì, xuống dưới Tiểu Chu sẽ làm cho em."

A Lạc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không cần đâu."

"Em muốn nói chuyện gì với tôi?" Tạ Vô Niên hỏi.

Sắc mặt hắn mệt mỏi, hình như vừa mới từ bên ngoài trở về, dù đã tắm qua một lần nhưng vẫn không thể làm mất đi cảm giác mệt mỏi lộ ra từ trong xương tủy.

Đối với những gì A Lạc muốn nói chuyện với anh, rõ ràng anh cũng không quá để ý, hoặc là nói, trong tiềm thức anh cảm thấy chuyện cô muốn nói sẽ không quan trọng.

Sở dĩ đồng ý với cô, có lẽ là bởi vì khi đó hai người vẫn đang giả bộ có quan hệ anh em, hắn sẽ theo bản năng mà nhân nhượng 'em gái' của mình. Hoặc có lẽ chỉ là thiên tính như thế, thấy thái độ thận trọng khi đó của cô, nên cũng đã nghiêm túc đồng ý.

A Lạc có thể hiểu được, dù sao trong mắt hắn, cô chỉ là một nữ sinh trung học bình thường vừa mới chuyển trường đến Lam Thành không bao lâu.

Cô cũng không định đi lòng vòng, dứt khoát mở điện thoại ra, lật tới mấy tấm ảnh kia, lại đưa tới trước mặt người đàn ông: "Anh nhìn cái này xem."

Tạ Vô Niên khẽ nhíu mày, khẽ lộ ra kinh ngạc. Nhưng hắn vẫn nhận điện thoại di động, một giây sau, A Lạc liền nhìn thấy cả người hắn cứng đờ, chai nước trong tay nhanh chóng rơi xuống đất, 'lộc cộc' lăn trên sàn nhà.

Người đàn ông mặt mày thâm thúy nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, trong nháy mắt khuôn mặt hiện lên thần sắc bi thương, phẫn hận, hối hận, mọi cảm xúc đan xen. Hốc mắt anh đỏ lên, thậm chí thẩm thấu ra từng chút ánh nước đầy sao, rũ mắt nhìn màn hình điện thoại di động, thật lâu cũng không có ngẩng đầu lên.

Một lúc lâu sau, Tạ Vô Niên khàn khàn giọng: "Bức ảnh này, em lấy từ đâu?"

Giọng nói của anh nặng nề, ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt lạnh như băng lại sâu thẳm, đè nén cảm xúc thật sâu, nặng nề đến không thể hình dung được.

A Lạc bất giác nhẹ giọng, phảng phất như sợ quấy nhiễu đến hắn, nhẹ nhàng nói: " Anh biết Lý Tư Tề không? Đó là bạn cùng bàn của em, năm đó cô ấy đã có mặt tại hiện trường, chụp được những bức ảnh này."

Tạ Vô Niên hít sâu một hơi, lại cúi đầu nhìn điện thoại, đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng ma sát trên màn hình, phảng phất như cách dòng sông thời gian, vuốt ve người thiếu nữ đang ngủ say kia.

Hắn thấp giọng nói: "Em có thể gửi cho tôi những tấm hình này không?"

A Lạc không chút do dự nói: "Vốn là muốn cho anh." Dừng lại một chút, cô hỏi lại một lần nữa, "Bây giờ, anh có thể cho em biết đến cùng năm đó đã xảy ra chuyện gì?"

Tạ Vô Niên trả lại điện thoại cho A Lạc, cô cũng không trì hoãn, nhanh chóng gửi mấy tấm ảnh cho hắn.

"Tôi và Tư Nguyệt, là gia đình ly hôn." Giọng nói của Tạ Vô Niên trầm thấp khàn khàn, chậm rãi kể lại câu chuyện của mình và em gái.

Thật ra sự tình cũng không phức tạp, cha mẹ Tạ Vô Niên và Tạ Tư Nguyệt ly hôn từ sớm, khi đó anh em hai người, mỗi người học một nơi. Anh thì học trung học cơ sở, còn em thì học tiểu học, anh trai Tạ Vô Niên theo đi theo ba đến Hải Thành, em gái thì theo mẹ trở về định cư ở quê hương Lam Thành.

Sau rất nhiều năm, hai bên rất ít liên lạc, cha mẹ Tạ gia ly hôn náo loạn rất căng thẳng, hạ quyết tâm xóa sạch quan hệ với đối phương, ba năm rưỡi trôi qua cũng không gọi một cuộc điện thoại.

Nhưng hai anh em vẫn lén lút liên lạc, mạng lưới internet phát triển, việc liên lạc cũng trở nên đơn giản, hai anh em thỉnh thoảng sẽ lên mạng hỏi thăm tình hình gần đây của đối phương.

Sau khi cha mẹ Tạ gia ly hôn, ba Tạ ở Hải Thành làm việc chăm chỉ, vài năm sau tái hôn có gia đình mới. Mẹ Tạ cũng vậy, bà ở Lam Thành gả chồng sinh con, bắt đầu cuộc sống mới.

Khi đó Tạ Vô Niên sắp trưởng thành, đã không còn là đứa nhỏ khát khao tình thân cùng sự quan tâm của ba mẹ, việc ba tái hôn không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với hắn. Nhưng mẹ Tạ tái hôn, lại tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với Tạ Tư Nguyệt.

Gia đình mới của mẹ Tạ có thể chấp nhận một người phụ nữ đã kết hôn lần thứ hai, nhưng lại không muốn chấp nhận một đứa bé này, vậy nên mẹ Tạ đã ném con gái của mình cho người mẹ già ở quê nuôi nấng.

Nhà bà ngoại ở gần trường tam trung, Tạ Tư Nguyệt ở cùng bà mấy năm, từ trung học cơ sở đến trung học phổ thông, mẹ Tạ trừ những lúc thỉnh thoảng đến thăm bà, cho một chút tiền sinh hoạt như bố thí thì không có quan tâm gì khác.

Về sau, bà ngoại qua đời năm Tạ Tư Nguyệt học lớp 12, trong nhà chỉ còn lại một mình cô bé.

Những thứ này, đều là trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Tạ Vô Niên tự mình nhận ra. Cô bé kia, xưa nay luôn chỉ nói những chuyện vui, chuyện tốt, chưa từng một lần kể với anh trai về nỗi vất vả, khổ cực của mình.

Sống trong hoàn cảnh như vậy, Tạ Tư Nguyệt tính tình nhu hòa, không tranh giành với đời, cô tựa như một gốc lan xinh đẹp mọc trên vách núi cheo leo, ở trong khe hẹp hấp thu lấy chất dinh dưỡng, thân thể gầy yếu nhưng lại chưa bao giờ bỏ cuộc, mà luôn hướng về phía ánh mặt trời.

Sau khi biết được tình cảnh của em gái, Tạ Vô Niên đã qua thăm cô rất nhiều lần. Khi đó hắn cũng phải đi học, chỉ có thể thừa dịp nghỉ phép đến thăm cô, vì để cho em gái mình sinh hoạt tốt hơn một chút, Tạ Vô Niên vừa đi học vừa đi làm, một bên kiếm tiền trang trải cho chính bản thân mình, còn một nửa thì đưa cho em gái.

Tạ Vô Niên nhận ra có điều gì đó không đúng, là năm Tạ Tư Nguyệt lên lớp 12.

Tin tức của Tạ Tư Nguyệt càng ngày càng ít, thường xuyên cách vài ngày mới trả lời tin nhắn của anh, gọi điện cho cô, cũng thường là trạng thái tắt máy, cho dù có kết nối, Tạ Tư Nguyệt cũng nói mình muốn học, không có thời gian xem điện thoại di động.

Khoảng thời gian cuối cùng, Tạ Vô Niên cơ hồ hoàn toàn mất liên lạc với Tạ Tư Nguyệt, lúc đó đúng lúc hắn vừa tốt nghiệp, công việc cũng nhiều, nên anh muốn chờ nghỉ lễ rồi mới đi thăm em gái.

Kết quả lại nhận được điện thoại của Tạ Tư Nguyệt, bên kia truyền đến giọng nói vừa có chút quen thuộc lại xa lạ của mẹ Tạ.

Bà nói với anh, Tư Nguyệt chết rồi, em ấy nhảy lầu tự sát vào đêm trước kỳ thi tuyển sinh đại học.

Tạ Vô Niên chạy tới Lam Thành, không còn cái gì nữa. Hắn chỉ nhìn thấy một bia mộ mới được đúc với tên của em gái mình. Còn có căn nhà Tư Nguyệt đã ở mấy năm, không biết có phải xuất phát từ tâm lý áy náy hay không mà mẹ Tạ lại đem căn nhà kia cho Tạ Vô Niên.

Chuyện sau đó là những gì đã xảy ra bây giờ.

Tạ Vô Niên tới Lam Thành, bán đi căn nhà kia, thuê cửa hàng hiện tại mở một cửa hàng bánh ngọt, mỗi ngày bôn ba trong thành phố này, nhiều năm vô vọng tìm kiếm chân tướng sự thật năm đó.

Nói xong tất cả, Tạ Vô Niên trầm mặc hồi lâu, hắn cúi đầu, khuôn mặt bao phủ trong bóng tối, quanh thân tràn ngập khí tức thống khổ hối hận, khiến người ta liếc mắt một cái trong lòng liền nặng trịch.

A Lạc nhịn không được vươn tay, cách bàn trà, đầu ngón tay vuốt ve sợi tóc ẩm ướt của hắn.

Thân hình người đàn ông hơi chấn động, bỗng nhiên giương mắt, đôi mắt đen kịt sớm đã đỏ thấu, chăm chú nhìn cô.

"Không phải lỗi của anh." Ngữ điệu của cô nhẹ nhàng, chậm rãi nói, "Sai chính là hung thủ kia, mà không phải anh và Tư Nguyệt, các người đều là người bị hại."

Sắc mặt Tạ Vô Niên tái nhợt, khàn giọng mở miệng nói: "Tôi biết, nhưng tôi tìm hai năm, vẫn luôn không tìm được hung thủ thật sự."

A Lạc rút tay lại, hỏi anh: "Thật sự không có manh mối nào sao?"

"Có một điểm, nghe nói sau khi xảy ra chuyện năm đó, cảnh sát đã tới điều tra nhưng không có phát hiện được gì. Vốn dĩ cục cảnh sát phải lưu giữ lại hồ sơ, nhưng khi tôi đến Lam Thành, đến cục cảnh sát tìm hiểu tình hình, cục cảnh sát Lam Thành lại nói cục sẽ không lưu lại những án tự sát như thế này. Tôi đã vào hệ thống cảnh sát để tìm kiếm, thực sự không tìm thấy thông tin liên quan. Thậm chí ngay cả một tấm ảnh cũng không có, điều này rõ ràng là vô lý, mặc dù không lập án, nhưng chắc chắn sẽ phải lưu lại hồ sơ điều tra."

"Ý anh là, hoài nghi cục cảnh sát có quan hệ với kẻ giết người?" A Lạc nhanh chóng nói.

"Đúng vậy, cục cảnh sát phán định Tư Nguyệt tự sát, nhưng tôi biết rõ tính tình Tư Nguyệt, em ấy không phải là người có thể dễ dàng mà tùy tiện tự sát. Phải có những lý do khác buộc em ấy phải chọn con đường này. Năm đó, em ấy đã gửi cho tôi một tin nhắn, ngay đêm trước khi tự tử, em ấy nói mình đã quá mệt mỏi, xin lỗi anh trai. Lúc đó tôi không ý thức được, còn an ủi em ấy học lớp 12 chính là như vậy, về sau tin nhắn này trái lại lại trở thành bằng chứng chứng minh do em ấy quá áp lực nên mới tự sát." Nói đến đây, khuôn mặt vốn bình thản lạnh nhạt của Tạ Vô Niên lại có vẻ có chút dữ tợn.

"Chúng ta từ từ đi, bây giờ có ảnh chụp, anh có thể nhìn ra điểm gì từ trong đó không?" Tạ Vô Niên cúi đầu nhìn điện thoại, trong lúc hai người nói chuyện, anh vẫn cầm điện thoại của mình, cẩn thận xem xét mấy tấm ảnh A Lạc gửi cho anh.

Ánh mắt anh tối sầm lại nói: "Tấm hình này nói cho tôi biết, Tư Nguyệt tuyệt đối không phải vì áp lực thi đại học mà tự sát. Còn có những dấu vết trên người em ấy," Thanh âm nghẹn vào trong cổ họng, gian nan nuốt xuống, mới tiếp tục nói, "Tôi có thể phân tích những dấu vết này, phán đoán ra thân hình đại khái của người kia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro