Chương 5: "Cậu đúng là người tốt"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hứa Nhạc thay quần áo ngủ xong, liền ra khỏi phòng tắm.

Trong ký túc xá trống rỗng, không biết Tạ Từ chạy đi đâu rồi.

Thấy Tạ Từ không có ở ký túc xá, Hứa Nhạc ngược lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều, cậu chui vào giường mình.

Đây là ký túc xá cho bốn người, ngoại trừ vai chính cùng vai ác là Hứa Nhạc đã biết ra, còn có một vị học sinh giỏi quanh năm đắm mình trong thư viện, tên là Đỗ Úc.

Giường của Hứa Nhạc nằm phía trên giường Đỗ Úc.

Ngực Hứa Nhạc vô cùng đau đớn, kéo áo lên, bại lộ đầu vú đỏ lựu ở bên ngoài, khí lạnh của ký túc xá giúp xoa dịu một chút.

"Hệ thống ơi, có loại thuốc gì có thể giảm bớt đau đớn không?"

Đầu vú đau làm Hứa Nhạc có chút chịu không nổi, cậu đành tìm trợ giúp của hệ thống.

【 Tích phân không đủ, không thể đổi được. 】

Hệ thống 2176 lạnh nhạt từ chối lời cầu cứu của Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc nhịn không nổi , cậu cố lấy hết dũng khí mới nhờ vả hệ thống.

Rõ ràng vừa nãy còn nói sẽ giúp đỡ cậu! Quả nhiên đàn đông đều là lũ xấu xa, hệ thống cũng thế!

【...... Tích phân —10, kỹ chủ đã đổi "thuốc bôi dịu da". 】

Hệ thống 2176 nghe thấy tiếng lòng của Hứa Nhạc, nó đã đồng hành cùng một vài ký chủ, lần đầu tiên gặp một ký chủ kiều khí như vậy.

Bàn tay trống rỗng của Hứa Nhạc bỗng nhiên xuất hiện một tuýp thuốc mỡ màu xanh, trên mặt cậu mở nụ cười, vui vẻ mà cảm ơn 2176.

Mặt Hứa Nhạc, như thời tiết tháng sáu, thay đổi thất thường.

"Hệ thống, thế giới này không phải chỉ có một vài chính thôi sao? So với cốt truyện có chút không đúng." Lúc này Hứa Nhạc mới nghĩ đến nhiệm vụ cuối cùng.

【 Thế giới này có một năng lượng lạ xâm nhập, nên sẽ có một ít biến hóa. Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu kiểm tra thân phận của nhóm vai chính. 】

Hứa Nhạc nghe được lời hứa hẹn của hệ thống, lúc này mới yên tâm.

Hứa Nhạc bôi thuốc mỡ trong suốt lên đầu vú sưng to cửa mình, hơi lạnh kéo dài giúp đầu vú dịu đi một chút.

"A ~"

Vì lạnh mà Hứa Nhạc rên lên một tiếng thanh thuý từ cổ họng.

Đỗ Úc vừa mở cửa ký túc xá, liền nghe thấy tiếng rên dính nhớp từ giường trên của hắn truyền đến.

Đỗ Úc đẩy đẩy mắt kính, lập tức đi đến bàn học của mình, buông cặp sách, cũng không để ý Hứa Nhạc đang làm gì.

Bối thuốc xong, cảm giác ngực không còn đau nữa, đầu Hứa Nhạc choáng váng mơ hồ, rất nhanh liền chìm trong mộng đẹp.

Đỗ Úc ngồi đọc sách trên giường, hắn nghĩ đến âm thanh rên rỉ như tiếng mèo con của người kia, vừa tinh tế vừa mềm mại.

Hắn bị làm phiền đến nỗi không thể được sách tiếp nữa, gọi tên Hứa Nhạc vào lần, muốn cậu nhỏ tiếng lại, nhưng Hứa Nhạc vẫn không đáp, còn ở đó rầm rì.

Đỗ Úc chịu không nổi, hắn bò lên giường trên, xốc màn giường cần chặt của Hứa Nhạc lên, "Cậu đang làm cái gì! Có thể......" kêu nhỏ một chút không.

Đỗ Ức còn chưa nói hết đã bị cảnh tượng trước mặt là cho chấn kinh cứng họng.

Đệm màu trắng như sữa, nằm trên đó là một thiếu niên xinh đẹp tinh xảo, áo bị kéo lên tới cổ, để lộ làm da trắng nõn trong suốt.

Hai vú yêu kiều nổi bật với đầu vú xinh đẹp phấn nộn mặt trên được bao phủ một lớp trong suốt, một bên vú còn có vết nắn cùng dấu hôn, thoạt nhìn như vừa bị đùa bỡn quá mức.

Nhìn thấy cảnh đẹp như vậy hô hấp Đỗ Úc, lập tức liền có chút nặng nề.

Giấc ngủ của Hứa Nhạc không yên ổn, cậu cảm giác mình như bị đổ dung nham, làn da toàn thân như bị bỏng cháy.

Hứa Nhạc nhắm chặt mắt, lông mày nhíu lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi.

Đỗ Úc lấy lại tinh thần, chui vào cái màn giường, ngồi quỳ bên cạnh Hứa Nhạc, sờ sờ trán Hứa Nhạc, nóng quá.

Hứa Nhạc sốt rồi.

Tố chất thân thể của Hứa Nhạc ngay từ đầu đã không tốt, còn bị Tạ Từ ôm trong phòng tắm nửa ngày, bị cảm lạnh phát sốt là chuyện hết sức bình thường.

Thân thể Hứa Nhạc nóng lên, giống như có ngọn lửa thiêu đốt ở bên trong, khó chịu thở hừ hừ.

Bỗng nhiên Hứa Nhạc cảm giác có một đồ vật lạnh léo vuốt ve khuôn mặt mình, cậu không suy nghĩ đó là thứ gì, chỉ nghĩ muốn giảm nhiệt độ thật nhanh.

Đỗ Úc cúi đầu, nhìn Hứa Nhạc đang hôn mê bất tỉnh dụi mặt vào lòng bàn tay mình, như chú chim non, mà ỷ lại vuốt ve.

Đôi môi hồng nhuận đầy đặn cũng hơi hơi mở ra, phun ra hơi nóng, phun trong lòng bàn tay mình.

Cái màn giường đem mùi thơm bao phủ trên giường, kín không một kẽ hở, đồng tử thanh bạch của Đỗ Úc dần tối lại.

Ngón tay vói vào trong miệng thiếu niên đang mê man, ở khoang miệng đang sốt cao mà phiên vân phúc vũ, ngón tay dùng sức, khiến Hứa Nhạc không thể khép miệng lại, khiến nước miếng dính nhớp chảy xuống cằm, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Đỗ Úc rút ngón tay bị nước miếng tẩm ướt dầm dề ra, Đỗ Úc có chút bệnh sạch sẽ đưa tay nên ngửi ngửi, một hương thơm nồng đậm xông vào mũi.

Hứa Nhạc bị chơi đến nước miếng chảy ròng, nước miếng chảy ngược vào cổ hóng, làm cậu sặc tỉnh.

"Khụ khụ khụ...... Cậu, cậu là ai vậy?"

Hứa Nhạc mở mắt ra, thấy một nam sinh xa lạ ngồi trên giường mình, ánh mắt sâu thẳm, thẳng tắp mà nhìn mình.

Sắc mặt Đỗ Úc không đổi, bất động thanh sắc mà lau sạch ngón tay ướt át, "Bị nóng đến choáng váng rồi? Vậy mà không nhận ra tôi? Tôi là Đỗ Úc."

Đỗ Úc...... là người nằm ở giường dưới nha.

Hứa Nhạc chậm chạp mãi mới nghĩ ra được thân phân của hắn.

"Cậu phát sốt rồi, để tôi đưa cậu đi bệnh viện."

Đỗ Úc nói, liền muốn nâng Hứa Nhạc lên.

"Không, không cần!" Hứa Nhạc hoảng loạn nói, bịa đại cho mình một lý do, "Tớ sợ đi bệnh viện!"

Cậu không biết lúc nào thì tận thế, nơi an toàn nhất bây giời là bên cạnh nhóm vai chính.

Tận thế đến mới nguy hiểm nhất chính là bệnh viện, cậu cũng không muốn đợi ở bệnh viện.

"Vậy cậu có thuốc hạ sốt không?"

Đỗ Úc cũng không bắt ép cậu, rốt cuộc họ chỉ là bạn học bình thường.

Hứa Nhạc bị hun đến choáng váng đầu óc, nhớ tới vì bố mẹ nguyên chủ không yên tâm, nên đã để hộp y tế ở trong túi xách.

"Hộp y tế để trong túi hành lý của tớ."

Hứa Nhạc đáng thương nhìn Đỗ Úc, cậu trước kia đều được mọi người xung quan hầu hạ, vì vậy cứ như lẽ đương nhiên mà sai sử Đỗ Úc.

Đỗ Úc cũng không nổi giận, nói một câu đợi chút, liền xuống giường đi lấy thuốc hạ sốt.

Xem ra Đỗ Úc là người tốt nha.

Đầu óc bị hun đến nóng bỏng, Hứa Nhạc hoàn toàn không để ý trên đỉnh đầu Đỗ Úc có một hàng chữ tóm tắt【 vai chính: Đỗ Úc 】

Đỗ Úc rót một ly nước ấm, cầm thuốc hạ sốt con nhộng cùng nhiệt kế bò lên giường Hứa Nhạc.

"Này, uống thuốc."

Đỗ Úc nâng Hứa Nhạc dậy, đưa thuốc hạ sốt con nhộng và nhiệt kế cho cậu.

Thân thể Hứa Nhạc mềm oặt ngồi dậy, cầm lấy thuốc hạ sốt cùng nước, kết quả tay cũng không có sức, lực đạo buông lỏng, ly nước đổ xuống giường gần hết.

"Không có sức lực?" Đỗ Úc nhìn vệt nước trên giường, tốt tính hỏi.

Hứa Nhạc cũng không nghĩ tới tay đau đến mức cầm ly ngước cũng không nổi, sốt cao đến toàn thân vô lực, mềm oặt mà dựa vào lòng ngực Đỗ Ức.

"Tay của tớ đau quá......"

Hứa Nhạc không vui cuối cùng cũng mở miệng, giơ tay đến trước mặt Đỗ Úc.

Đỗ Úc nắm lấy bàn tay non mịn, xoa xoa cho cậu, "Để tôi ôm cậu xuống, giường cậu ướt rồi."

Nhìn bé con mềm mại trong ngực, Đỗ Úc gặp nguy không loạn, bế Hứa Nhạc lên, đi xuống giường.

Đặt Hứa Nhạc xuống giường mình, hắn đi rót thêm một ly nước nữa.

Lần này thì Hứa Nhạc ngoan rồi, mắt trông mong nhìn Đỗ Úc, "Cậu có thể giúp tớ uống không?"

"Cậu đúng là không biết khách khí là gì nhỉ."

Đỗ Úc hừ cười một cái, ngồi vào bên cạnh Hứa Nhạc, nâng câu dậy, cầm viên thuộc con nhộng nhét vào miệng cậu, giúp cậu uống nước.

Miệng nhỏ của Hứa Nhạc mấp máy mà uống nước, nuốt thuốc xuống, mi mắt cong cong, nở nụ cười hướng tới Đỗ Úc, "Cậu đúng là người tốt."

Đỗ Úc giúp Hứa Nhạc đắp chăn đàng hoàng, "Lời này nghe như thế nào cũng không giống lời tốt," niết niết góc chăn, tay bỗng thấy ngứa ngáy, lại nhéo nhéo khuôn mặt mềm muối của Hứa Nhạc, "Nghỉ ngơi cho tốt đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro