Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Hắn có gia đình sau khi xuyên qua

Thôn Thượng Khê có tên như vậy vì nó nằm ở thượng nguồn sông Du, được bao quanh bởi các dãy núi ở cả hai phía, một bên là sông và một bên là thị trấn.

Vị trí tốt này, vừa gần núi, vừa giáp nước khiến cả thôn Thượng Khê đều dựa vào núi sông để kiếm ăn, giàu có hơn các thôn khác một chút, hộ nào cũng xây nhà gạch màu xanh. Chỉ có vài ngôi nhà tranh vách đất ở cuối thôn không tương thích với các hộ khác, trông có chút tiêu điều.

Ngày thường, có rất ít người lui tới phụ cận nhà tranh, nhưng ngày hôm nay lại có vẻ náo nhiệt hơn rất nhiều.

Khi đến gần hơn vừa thấy, một lão phụ nhân tóc bạc phơ đang chống nạnh chửi rủa trước cửa nhà tranh, ý đồ muốn xông vào, nhưng vẫn có chút kiêng kị.

"Phá của a, y như tiện nhân nương hắn, chuyên môn tới khắc nhà chúng ta. Nếu không phải mụ tiện nhân đó, con ta sao có thể mệnh khổ chết như vậy. Đáng ra hắn rõ ràng đã trở thành Trạng Nguyên, ta đã là mẹ Trạng Nguyên. Đều do tiện nhân kia! Ôi đứa con tội nghiệp của ta... "Lão phụ nhân vừa mắng vừa gào lên thu hút không ít người vây xem.

Thiếu niên mới lớn chặn cửa không cho lão phụ nhân xông vào, cắn chặt môi dưới, vẻ mặt quật cường, kiên quyết không lùi bước mặc cho người ta xung quanh xì xào bàn tán.

Túp lều tranh phía sau thiếu niên đã đổ nát trở nên nguy hiểm, bên trong thậm chí không có lấy một món gia cụ nào, chỉ có độc một chiếc giường cũ tồi tàn từng mảnh. Trên giường giờ phút này một thanh niên đang nằm sắc mặt tái nhợt, nhắm chặt mắt, lông mày nhíu lại, trông y có vẻ rất thống khổ.

"Ta đã bàn bạc với nhà họ Lưu ở thôn Hạ Khê rồi, hôm nay để ca ngươi qua cửa, ngươi tránh cho ta đi!" Lão phụ nhân nói xong liền định ngạt thiếu niên nhỏ tuổi đang chặn trước cửa. Hôm nay nói cái gì cũng phải vào. Qua cánh cửa này, thừa dịp trước khi người nọ chết phải nhanh đem người đưa qua, nếu không bà ta sẽ phải trả lại quà hồi môn mà bà ta đã thu được.

Tiền vào túi bà ta còn muốn trở về? Không có cửa!

"Nãi, ca ta còn chưa tỉnh. Nếu ngươi vào lúc này là muốn mệnh hắn." Thiếu niên giang cánh tay gầy guộc ra, cố gắng chặn lão phụ nhân bước vào cửa.

"Cút ngay, ta phí công nuôi hắn bao nhiêu năm, hiện tại rốt cuộc có người muốn thú hắn, đó là phúc khí của hắn!" Lão phụ nhân đẩy thiếu niên xuống đất, vừa định vào cửa, chỉ thấy tiểu nha đầu mặc quần áo chắp vá đùng đùng lao đến trên tay cầm một cây chổi đánh tới.

"Hôm nay không ai có thể vào mang ca ta đi, còn ai dám xông vào, ta liền không khách khí!" Nha đầu tuy còn nhỏ, nhưng khí thế cũng không hề yếu, trong tay cầm cái chổi hướng về phía lão phụ nhân huơ lung tung. Lão phụ nhân vừa giẫm lên ngưỡng cửa đã bị đuổi đánh ra ngoài.

Lão phụ nhân thấy thế càng không cam lòng, "Ôi trời ơi! Quả nhiên là con gái của tiện nhân Kiều Phương, cùng ả giống nhau bất hiếu, sao con trai ta lại liền cưới sao chổi như vậy? Còn sinh ra tiểu sao chổi. Ngay cả nãi nãi cũng dám đánh, ta biết sống thế nào đây ... "

Bất chợt ý thức Lâm Ngôn tỉnh táo lại, tất cả những gì hắn nghe thấy là những tiếng kêu khóc khàn khàn cùng tiếng chửi rủa.

Hắn nhìn thẳng vào nóc nhà đơn sơ, rõ ràng giữa hai lông mày mang theo nghi hoặc, trong lúc nhất thời hắn không thể phản ứng lại.

Đây không phải là nhà hắn.

Hắn nhớ rõ mình đang ngủ, tại sao qua giấc ngủ dậy lại thay đổi địa điểm? Bất quá bên ngoài ồn ào như vậy?

Chẳng lẽ hắn đang mơ?

Lâm Ngôn nhéo nhéo chính mình, cảm giác đau là thật, chứng tỏ đây không phải là mơ.

Lâm Ngôn cố gắng đứng dậy để xem chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, nhưng cơn đau nháy mắt ập đến, khiến cơ thể đang ngồi lên hắn lại lần nữa ngã xuống giường.

Rất nhiều ký ức hiện lên trong tâm trí hắn, cơn đau như kim đâm, khiến cái đầu vốn đã bị thương càng thêm tệ hơn.

Những ký ức đó giống như một bộ phim, tất cả chúng đều được chiếu lại, cuối cùng hắn cũng hiểu được phần nào tình cảnh hiện tại.

Nơi đây xác thực không phải là nhà hắn, chính xác mà nói, nó không phải là thế giới mà y từng sống.

Hắn xuyên qua giống như những cuốn tiểu thuyết mà hắn đã đọc trước đây, điều khác biệt là các nhân vật chính trong tiểu thuyết khi cận kề cái chết vì nhiều tai nạn khác nhau, họ sẽ xuyên qua để tái sinh .

Trước khi xuyên không, hắn là cô nhi, làm đầu bếp trong một nhà hàng nhỏ, cuộc sống kiếm ăn đủ cho mình sinh hoạt không bị đói.

Bây giờ, hắn vẫn là cô nhi, chỉ khác là ngoại trừ hắn còn có bốn đệ đệ muội muội khác, cuộc sống của y thậm chí còn khó khăn hơn so với kiếp trước, nhưng Lâm Ngôn lại rất vui vẻ.

Là cô nhi, điều y mong muốn nhất là có một gia đình và những người thân gắn bó chung huyết thống, dù kiếp này hắn vẫn không còn duyên cha mẹ nhưng những đệ đệ muội muội có chung dòng máu với hắn thì hắn không cảm thấy lẻ loi một mình nữa.

Đây có lẽ là chỗ tốt lớn nhất sau khi hắn xuyên qua đi.

Sinh hoạt gian khổ không có việc gì, hắn không ngại khổ.

Trong nhà bần cùng cũng không phải vấn đề, hắn có một tay trù nghệ tốt, lẽ nào hắn sẽ vẫn chết đói sao?

Hắn nhất định phải nỗ lực làm việc chăm chỉ để các đệ đệ muội muội hắn có cuộc sống tốt đẹp hơn!

Bất quá, đã quá trễ để hắn cảm nhận được niềm hạnh phúc khi có được đệ đệ muội muội, tiếng cãi vã bên ngoài càng lúc càng lớn, giọng nói già nua khàn khàn xen lẫn với giọng nữ hài thanh thúy bén nhọn.

Nguyên chủ bị thương ở trên đầu, còn hơi choáng váng, không thể xuống giường, hắn đành phải cố gắng hết sức đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ tồi tàn.

Tiểu nha đầu gầy gò đang cầm một cái chổi còn cao hơn cả mình, vung đánh không ra quy luật nào, đánh bất cứ ai định vào cửa, lão phụ nhân bất ngờ bị ăn mấy cái gậy, đau nhe răng trợn mắt.

Bởi vì sự giảo hoạt của nha đầu, trong lúc nhất thời những người ở bên ngoài bó tay không biện pháp.

Lão phụ nhân lại hùng hổ mắng thêm vài câu, thấy hôm nay không khá hơn được nữa, đành phải rút người lặng lẽ, dẹp đường về nhà, ý định hai ngày sau rình bọn họ không chú ý đem người đoạt đi.

Lão phụ nhân đi rồi, đám người đang xem náo nhiệt cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại thiếu niên cùng tiểu nữ hài đứng ở cửa.

Người xung quanh cuối cùng cũng biến mất, tiểu nữ hài dường như đã dùng hết sức lực, cây chổi cao ngất rơi xuống đất, thiếu niên nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, chưa kịp nói thì đã nghe thấy một tiếng thanh thúy mang thao phấn khích: "Nhị ca, Tam tỷ, ca ca tỉnh, ca ca tỉnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro