Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Nhặt được nam nhân

Lâm Ngôn đã đi bộ suốt từ chân núi đến lưng chừng núi, chiếc giỏ phía sau y đã chứa đầy rau dại hái ven đường.

Rau chùm ngây (tể thái), súp lơ vàng (linh lăng), rau câu( rau sam), mồng tơi ( mã lan đầu, dương xỉ),... tất cả đều là những loại rau dại sinh trưởng rất tốt vào đầu xuân, ăn ngon, vừa lúc trở về nấu vài món cho đệ đệ muội muội, thay đổi khẩu vị. Giá như có bột mì, còn có thể dùng chúng để làm nhân bánh bao hấp.

Lâm Ngôn một bên vui vẻ nghĩ về rau rừng có thể làm thức ăn cùng bánh bao, một bên chuẩn bị xuống núi về nhà.

Đúng lúc này, một âm thanh yếu ớt tựa như đạp trên cỏ truyền đến, sau đó Lâm Ngôn nhìn thấy một vật màu xám trước mặt hắn thoáng qua, chạy vào trong bụi cỏ.

Hai mắt của Lâm Ngôn bỗng nhiên sáng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía bụi cỏ.
Hắn nếu không nhìn lầm vật mới vừa mới chạy qua, đó là thỏ rừng?

Nếu có thể bắt được một con thỏ, các đệ đệ muội muội sẽ được ăn thịt, còn có thể nấu canh để bồi bổ cơ thể, con thỏ này quả thực chính là cơn mưa mùa hạ đúng lúc đưa tới cửa.

Lâm Ngôn cẩn thận tháo sọt ra đặt ở nơi an toàn, sau đó lặng lẽ bước vào bụi cỏ, giữ cho bước chân của mình nhẹ nhàng nhất có thể, sợ gây tiếng động đến thỏ rừng.

Nhưng dù tính toán kỹ như thế nào, thỏ rừng có thể sống trong tự nhiên, linh tính của nó tự nhiên không thấp, khi nghe thấy âm thanh, nó liền giảo hoạt chạy khỏi hướng Lâm Ngôn.

Nhìn thấy y còn cách con thỏ rất gần, Lâm Ngôn không cam lòng từ bỏ để miếng thịt này chạy, nghiến răng đuổi theo, hôm nay nói gì hắn cũng phải cải thiện đồ ăn cho đệ đệ muội muội.

Nghĩ đến những khuôn mặt nhỏ vàng như nến, thân hình gầy gò, như thể một cơn gió có thể thổi bay chúng, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Bất quá con thỏ không hổ là cao thủ trong thi chạy, Lâm Ngôn đã đuổi theo nó khoảng mười phút nhưng vẫn không thể bắt kịp, ngược lại, khoảng cách với nó ngày càng xa, thậm chí không nhìn thấy bóng dáng của thỏ đâu, cho dù không cảm lòng, hắn cũng chỉ có thể từ bỏ.

Đặc biệt, trên đầu hắn còn có thương tích, hắn vừa mới một hồi vận động thôi, mồ hôi băng lãnh chảy ròng ròng , vết thương ẩn ẩn đau nhức, có chút choáng váng.

Lâm Ngôn biết chính mình không thể ở lại đây lâu hơn được nữa, bằng không vạn nhất thật sự xỉu đi mà không ai phát hiện ra thì chẳng phải y sẽ phải "chết" một lần nữa sao?

Lâm Ngôn đứng nghỉ tại chỗ, bình tĩnh lại hơi thở, cố gắng giữ cho mình thật tỉnh táo, định quay về, nhưng lại phát hiện mình vừa rồi đuổi theo thỏ, mà quên nhìn đường.

Bây giờ xung quanh toàn là cỏ cây xa lạ, lại không có đường đi rõ ràng, khiến hắn nhất thời có chút bối rối.

Hắn khẽ nhíu mày, nhìn bầu trời, vẫn còn một khoảng thời gian nữa là mặt trời lặn, hắn phải nhanh chóng tìm đường quay về nhà, vạn nhất trời tối liền quá nguy hiểm.

Lâm Ngôn nhặt một cành cây thật cẩn thận thăm dò con đường phía trước, đặc biệt là trong bụi cỏ, nơi dễ dàng ẩn giấu nhiều thứ nguy hiểm.

Bây giờ hắn rất vui mừng vì chỉ ở lưng chừng núi, khoảng cách gần thôn, không có dã thú lớn, bằng không nếu bị dã thú ăn thịt, cũng không có người tìm được thi thể của hắn.

Đúng lúc này, Lâm Ngôn vừa dùng cành cây để thăm dò đường đi, vừa từ từ cố gắng tìm đường từng đi qua, sọt cùng rau dại của hắn vẫn còn chỗ cũ, phải tìm cho bằng được, nếu không buổi tối một nhà bọn họ sẽ lại đói bụng.

Đúng lúc này, cành cây đang cầm của Lâm Ngôn đột nhiên đụng phải chướng ngại vật, vừa định quay đầu lại, từ trong bụi cỏ truyền đến một âm thanh như bị bóp nghẹt, dường như đau đớn không chịu nổi.

Lâm Ngôn giật mình, nắm chặt cành cây trong tay, thân thể khẽ run lên, cảnh giác nhìn về phía bụi cỏ.

Rốt cuộc hắn cũng đến từ hiện đại, ở thế giới trước nơi nào gặp phải hoàn cảnh "nguy hiểm" như vậy, Lâm Ngôn không mềm nhũn ngay tại chỗ đã là biểu hiện không tồi rồi.

Đối với Lâm Ngôn hiện tại mà nói, một giây đồng hồ dài tựa như một canh giờ.

Nhưng ngoài tiếng rên rỉ đau đớn ban đầu ra, bụi cỏ không có chuyển động nào nữa, Lâm Ngôn thậm chí còn tự hỏi liệu mình có phải vừa bị chóng mặt ảo giác hay không.

Mặc dù sợ hãi, nhưng Lâm Ngôn vẫn dũng cảm tiến lên vài bước, chuẩn bị đi qua xem xét, nếu vừa rồi không phải là ảo giác, thì hẳn là người, rất có thể là một người bị thương.

Từng là người hiện đại khiến hắn không thể nhìn thấy cái chết mà không cứu.

"Hy vọng đó là ảo giác, hy vọng là ảo giác ..." Lâm Ngôn một bên tiến lên một bước một bên lẩm bẩm, thình lình nhìn thấy người đang nằm trong bụi cỏ.

Nam nhân mặc đồ đen, khuôn mặt cúi gằm, thấy không rõ diện mạo, nhưng dáng người phác họa qua bộ quần áo bó sát màu đen khá chuẩn, vai rộng eo hẹp, dáng người tam giác ngược tiêu chuẩn, cũng không có vẻ vạm vỡ hoặc gầy, mà vừa phải.

Nếu xảy ra dưới tình huống bình thường, Lâm Ngôn sẽ hưởng thức một chút, nhưng hiện tại hiển nhiên không thích hợp.

"Ngươi, ngươi không sao chứ?" Lâm Ngôn run giọng hỏi.

Không có tiếng đáp lại.

Nam nhân thậm chí còn không nhúc nhích, nếu không phải nghe thấy một tiếng rên rỉ vừa rồi, Lâm Ngôn sẽ cho rằng nam nhân này đã chết.

Tuy rằng sợ hãi, nhưng dù sao đó cũng là một mạng người, Lâm Ngôn không thể thấy chết mà không cứu.

"Hôm nay ta cứu ngươi, ta không cầu bất cứ thứ gì khác. Về sau, ngươi không cần lấy oán trả ơn là được." Lâm Ngôn một bên lẩm bẩm, một bên tiến lên đem người gian nan kéo lại, lộ ra diện mạo người nọ.

Nếu như nói bộ dáng của người này vừa rồi khiến cho Lâm Ngôn nhất thời bối rối, thì dung nhan tuấn mỹ của hắn dù có vết bẩn cũng không thể che giấu này, đã hoàn toàn đánh trúng tâm của Lâm Ngôn.

Này quả thực đây chính là gu thẩm mỹ cao của Lâm Ngôn hoàn hảo lớn lên, rườm rà hơn một chút, bớt đi một chút là không đủ.

Nếu không phải tình huống không đúng, Lâm Ngôn đã hét lên vì kích động.

Ở thời hiện đại, vì thân phận mồ côi cùng cuộc sống chật vật kiếm tiền, tâm hắn tràn đầy đều là tiết kiệm tiền để mở một nhà hàng nhỏ của riêng mình, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không khát khao tình yêu với nửa kia.

Vì thân phận mồ côi, từ nhỏ hắn không có người thân, chính vì thế hắn càng mong muốn kết hôn, muốn có một gia đình thực sự.

Nhưng bối cảnh thời đại không cho phép kết hôn đồng giới, hắn cũng chưa gặp được ai khiến y có thể động lòng nên toàn bộ tâm sức của hắn đều dành cho lý tưởng lớn là kiếm tiền mở nhà hàng.

Không ngờ, một lần xuyên qua, hắn không chỉ có được thân nhân ruột thịt mà mình hằng mơ ước, mà còn gặp được một người đàn ông hoàn toàn hợp với thẩm mỹ mình.

Vị Đại Thần Xuyên Không này đối với hắn cũng thật tốt đi.

Hơn nữa trong thời đại này, hắn có thể quang minh chính đại kết hôn với nam nhân, thời đại này cho phép điều đó, những người khác sẽ không nói ra những lời khó nghe kia.

Điều này, điều này cũng làm người quá kích động.

Huống chi, hắn vẫn đang phải đối mặt với tình trạng quẫn bách bị Lâm nãi nãi cưỡng ép gả đi. Trời cao có mắt liền gửi nam nhân như vậy đến trước mặt hắn, chẳng lẽ ám chỉ hắn rằng duyên phận của hắn đã đến?

Thay vì bị ép gả cho người mình không thích, đương nhiên hắn ưu tiên chọn người trước mắt, tuy rằng không biết nguyên nhân sâu xa, nhưng hắn nhất định tốt hơn lão Lại Cường mà Lâm nãi nãi tìm.

Chỉ là không biết đối phương đã có gia thất chưa, nếu đối phương chưa lập gia thất thì càng tốt!

Lâm Ngôn trong lòng vui rạo rực, mọi sợ hãi khẩn trương trước đó đều biến mất, thay thế là khuôn mặt hơi hơi phiếm hồng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

Bất quá loại trạng thái này cũng không có duy trì được lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro