Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Lâm Ngôn lên núi

Lâm Ngôn đã nằm trên giường liên tiếp hai ngày rồi, y không thể nằm thêm được nữa, không phải là vì y nhàm chán, mà là nếu không đứng dậy, y thật vất vả mới có được đệ đệ muội muội sẽ có khả năng lại lần nữa mất đi.

Trong nhà chỉ có cháo nấu cho hắn uống, mấy đệ đệ muội muội hắn chỉ có thể ăn ít mớ rau dại vào bụng, hỏi thì chính là đã ở bên ngoài ăn rồi, nhưng y nơi nào không biết tình huống trong nhà.

Hai ngày nay, ký ức của y và nguyên chủ dung hợp rất tốt, y cũng thừa hưởng không ít ký ức của nguyên chủ.

Trong nhà có cái gì, y thập phần rõ ràng.

Mặc dù vết thương trên đầu vẫn còn đau nhức, thỉnh thoảng lại bị hoa mắt, nhưng những thứ này so ra không bằng mấy đệ đệ muội muội của hắn.

Kể từ khi cha mẹ Lâm gia qua đời, không ai trong thân thích khác của Lâm gia nguyện ý dưỡng huynh muội Lâm Ngôn, họ thậm chí còn khắp nơi gây khó xử.

Phải biết rằng, ngay cả nguyên chủ cũng chỉ mới 16 tuổi, chứ đừng nói đến các đệ đệ muội muội.

Này đặt ở thời hiện đại, trẻ vị thành niên được luật pháp quốc gia bảo hộ.

Nhưng trong một thế giới lạc hậu như vậy, không ai quan tâm đến điều đó.

Những thân thích khác Lâm gia thậm chí còn cảm thấy sự tồn tại của bọn Lâm Ngôn chính là lãng phí lương thực, mặc dù năm huynh muội bọn họ căn bản chưa từng ăn qua một ngụm cơm nào của họ.

Chính vì vậy, những thân thích khác Lâm gia đó đã thương lượng với nhau chuẩn bị "lợi dụng" tối đa năm huynh muội bọn họ.

Người thứ nhất là con cả nguyên chủ.

Hắn từ trí nhớ của nguyên chủ biết rằng thế giới đây cùng thế giới sinh sống trước của y hoàn toàn bất đồng, thế giới này ngoài nam nhân nữ nhân ra, còn có  giới tính thứ ba, hay còn gọi là ca nhi.

Tuy rằng nhìn từ bên ngoài, ca nhi không khác gì nam nhân, nhưng trong cơ thể lại cất giấu bộ phận có thể thụ thai sinh con, sau tai cũng xuất hiện một hình cánh hoa, tục xưng dựng chí (nốt ruồi), đây chính là căn cứ chủ yếu để phân biệt ca nhi cùng nam nhân.

Cánh hoa sau tai của các ca nhi không giống nhau thì độ đậm tươi cũng khác nhau, càng sáng thì khả năng sinh dục càng mạnh.

Thân thể hắn xuyên qua là ca nhi, nhưng dựng chí mang thai tương đối ảm đạm, cho thấy năng  lực sinh sản không mạnh, bằng không ở thời đại này mười ba, mười bốn tuổi phải gả chồng, mà nguyên chủ đã tới 16 tuổi, vẫn là không một ai tới cửa mai mối.

Lần này, nghe nói có một lão làng bên vừa ý nguyên chủ, định cưới y làm người nối dõi, thậm chí đã chuẩn bị tiền sính lễ nên nãi nãi Lâm gia lúc này lại kéo đến đây, dây dưa một lần nữa, muốn nguyên chủ kết hôn, mau chóng gả qua đi.

Nguyên chủ đúng là bởi vì biết được tin tức này, mới chuẩn bị đi tìm Lâm nãi nãi lý luận.

Hiện tại hắn là con cả trong nhà, nếu hắn gả chồng, thì những đệ đệ muội muội hắn làm sao bây giờ?

Cuối cùng không tìm được Lâm nãi nãi, ngược lại bị Lâm Gia Bảo, người từ nhỏ đến lớn đều khi dễ hắn chặn đường, vết thương trên đầu y chính là bị hắn đẩy ngã xuống.

Sau khi Lâm Ngôn bị thương đổ máu, Lâm Gia Bảo sợ hãi bỏ chạy, Lâm gia khi biết chuyện cũng không coi trọng, nguyên chủ đáng thương cứ như vậy bởi vì trì hoãn việc chữa trị mà làm y nhặt được tiện nghi.

Đối với việc  xuyên qua thành tiểu ca nhi, y có thể tiếp thu, dù gì thì y cũng là gay, vẫn là 0 đi. Về sau y cũng muốn tìm một người bạn trai.

Cho nên y không bài xích gả chồng, nhưng không có nghĩa là phải tiếp thu đối tượng do Lâm nãi nãi an bài, cho dù là kết hôn, y cũng phải tự mình quyết định!

Hơn nữa, trong nhà Lâm An cũng là tiểu ca nhi , cũng nằm trong tính kế của thân thích Lâm gia , nhưng bởi vì Lâm An còn nhỏ,  an bài cho hắn không phải làm mai, mà là chuẩn bị đem hắn bán đi.

Ở nông thôn thời phong kiến, địa vị  của ca nhi so ra kém hơn nam nhân, thậm chí là so với nữ nhân, còn thấp hơn rất nhiều.

Nhưng y sao có thể cho phép chuyện như vậy phát sinh? Nếu đã chiếm được thân xác này, còn được gia đình mà y hằng mơ ước, y nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm của nguyên chủ và nuôi nấng các đệ muội của mình lớn lên khỏe mạnh bình an. 

Tuy nhiên, vấn đề tìm Lâm gia để lý luận có thể hoãn lại, nhưng phải cải thiện chế độ ăn uống của các đệ muội, nếu không không đợi y giải quyết vấn đề thì các đệ muội sẽ chết đói mất.

Chết đói? Điều này tưởng như khá hiếm ở thời hiện đại nhưng lại rất phổ biến ở thời cổ đại lạc hậu như này.

...

"Ca, ngươi thật sự muốn lên núi sao? Vết thương trên đầu còn chưa lành, ta đi là được. Ca có thể ở nhà dưỡng thương được không?" Lâm Thư thật sự không yên tâm Lâm Ngôn, muốn thuyết phục hắn.

"Dưỡng nhiều ngày như vậy, vết thương gần như đã lành. Nhìn có vẻ hơi nghiêm trọng kỳ thật không phải vấn đề lắm. Đệ ở lại trong nhà chiếu cố đệ đệ muội muội, ta thực mau trở về sớm", Lâm Ngôn kiên trì nói.

Sau hai ngày quan sát, y phát hiện Lâm Thư và Lâm Hàm hái được chỉ có vài loại rau dại, không biết nơi này là chỉ mọc ra vài loại rau dại này, hay là hai người cũng chỉ nhận thức được vài loại đó.

Y cảm thấy rằng vế sau có nhiều khả năng hơn.

Cho nên, bất kể như thế nào, y cũng phải tự mình lên núi xem.

Trong nhà một chút tiền đều không có, thực sự trừ bỏ việc lên núi tìm rau dại không còn cách nào khác để kiếm thức ăn.

May mắn thay, thời điểm y xuyên qua vừa vặn là mùa xuân, mùa vạn vật sinh sôi. Những ngọn núi là món quà tuyệt vời nhất của thiên nhiên, bên trong tài nguyên nhất định rất phong phú. Chuyến đi này, y ra ngoài nói không chừng có thể có nhiều thu hoạch.

Nếu hiện tại là mùa đông, bọn họ cũng chỉ có thể chờ chết đói.

"Ca, nếu không ta đi cùng ngươi, nếu không ta sẽ không yên tâm." Lâm Thư còn muốn tranh thủ một chút.

Lâm Ngôn đã mặc xong quần áo, cầm cái sọt rách bên cạnh đeo lên lưng, nói: "Nếu ngươi không có ở nhà, bọn họ lại tới, ai chiếu cố đệ đệ muội muội, trước khi mặt trời xuống núi ta sẽ trở về, đệ đừng lo lắng. "

Nói xong, Lâm Ngôn không cho bọn họ có cơ hội nói thêm, đi thẳng ra khỏi nhà, đi theo lộ trình trong trí nhớ của nguyên chủ đi về phía chân núi.

Đây là lần đầu tiên y đi ra ngoài sau khi xuyên qua, tất cả những gì y thấy là những ngôi nhà thấp bằng gạch cùng đất, hoàn toàn khác với thế giới y sống trước đây.

Nhưng y rất thích nơi đây, ngoại trừ thân thích ghê tởm Lâm gia, hoàn cảnh ở đây rất tốt, không có cảm giác áp bách của nhà cao tầng, người tới lui ai cũng tốt bụng, thấy y còn chủ động cùng y chào hỏi.

Nếu Lâm gia có thể không ngừng tính kế bọn họ, y rất nguyện ý sinh sống ở đây với đệ đệ muội muội.

"Quên đi, nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích. Trước mắt vượt qua khó khăn hiện tại mới là thật sự." Lâm Ngôn nhỏ giọng nói cổ vũ cho chính mình, thực mau liền đi tới chân núi.

Vạn vật đã bắt đầu sống lại, trên núi cũng phủ một tầng màu xanh lục, nhìn lên đã thấy phần lớn khí tức ngưng đọng mấy ngày nay đều tiêu tán.

Lâm Ngôn từ dưới chân núi nhìn lên, không buông tha bất luận cái gì có thể ăn.

Y là đầu bếp của một nhà hàng nhỏ ở thời hiện đại, sở thích lớn nhất trong cuộc đời y là nấu ăn, trước khi trở thành đầu bếp, nhiều nguyên liệu y đều đến từ những cánh đồng bên ngoài cô nhi viện, vì vậy y cũng biết rất nhiều về các loại rau dại.

Dọc theo đường đi, Lâm Ngôn tìm thấy nhiều loại rau dại có thể ăn được, một số loại được Lâm Thư bọn họ tìm trở về mấy ngày qua, cũng có một số loại mới.

Quả nhiên, trên núi tài nguyên thực phong phú, chỉ là đệ đệ muội muội tuổi còn nhỏ, không quen biết thôi.

Với ngọn núi lớn như thế này, ít nhất y cùng các đệ đệ muội muội sẽ không chết đói.

Bất quá, chỉ cái ăn thôi vẫn chưa đủ, y phải tìm cách kiếm tiền để đệ đệ muội muội có cuộc sống tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro