Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy năm nay, kiếm được bao nhiêu tiền cô đều đem quyên cho cô nhi viện đã nuôi lớn mình, năm học cao trung cô còn chưa có học xong đã vội tham gia thi đấu ca hát, là vì thật sự muốn trở thành ngôi sao ca nhạc sao?

Là bởi vì làm ngôi sao ca nhạc có thể kiếm tiền nha!

Sau lại vì ngành kinh tế sản xuất âm nhạc bị đình tuệ, cô phải đi diễn kịch lại đi thượng tổng nghệ, cũng là vì diễn kịch tiền tới vừa mau lại nhiều a!

Tuy rằng không có quá nhiều ấm áp, nhưng cũng ăn no mặc ấm, có nơi che mưa che gió, có thể học xong chín năm giáo dục bắt buộc, bởi vì thành tích cô rất tốt nên đã nhanh chóng học xong cao trung.

Trẻ con trong cô nhi viện nhiều như vậy, mẹ viện trưởng cùng các dì không có biện pháp chiếu cố hết tất cả mọi người, tận lực như vây với bọn họ đã tốt lắm rồi.

Ví dụ như là tên của cô đây.

"Ánh sáng mặt trời."

Mẹ viện trưởng hy vọng cô cùng vầng thái dương mới lú lên có thể giống như nhau, ấm áp và sáng ngời.

Cho nên nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn nổ lực kiếm tiền, hồi báo cô nhi viện đã nuôi lớn mình, là ngôi nhà đã che mưa chắn gió cho mình.

Buổi tối trước khi đi ngủ, cô dịu dàng cỗ lưng cho bè trai, nhẹ hát ru cho nó ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cô đã bị tiếng chuông di động đánh thức, tên hiển thị vẫn là 'Người đại diện Dương tỷ', tiếp điện thoại, bên kia đầu dây đổ ập xuống chính là đủ lời trách mắng: "Sở Y Huyên! Không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Kêu cô không cần đi ra ngoài! Sự tình bên ngoài đã có tôi xử lý, cứ để mọi việc nguội lạnh đi, quay đầu lại những tin tức đó cũng chẳng còn nhưng cô làm cái gì? A? Tôi hỏi cô, cô đi bệnh viện làm cái gì? Ngại việc bảo mẫu kia không đủ đen không đủ dơ, cô còn cố ý đến bệnh viện kiểm tra giám định? A? Ai cho phép cô đi bệnh viện? Cô nhìn trên mạng xem! Cô thật sự xong rồi! Cô hoàn toàn xong rồi! Cô cứ chờ để bồi thường tiền vi phạm hợp đồng đi."

Dương tỷ nói xong một tràng cả người run run, vốn dĩ Sở Y Huyên đã đầy trời đen, lại lấy thanh thuần để nổi tiếng, fans của Sở Y Huyên phần lớn là cánh nam là chủ yếu, sau đó lại bị bôi đen, đã tổn thất rất nhiều fans nam rồi.

Nhưng những chuyện này không phải không dịch chuyển được, Sở Y Huyên vốn rất xinh đẹp, fans lại dễ quên, chỉ cần có một đại tin tức tẩy trắng thì những tin tức này lập tức bị áp xuống, cô ấy đều đã tính toán tốt, nhờ Trương luật sư đem bảo mẫu kia lên toà án, lại thuê thuỷ quân tẩy trắng Sở Y Huyên cùng Đỗ Cảnh Khôn, hai người họ chỉ là bạn bè, trai chưa cưới gái chưa gả, Sở Y Huyên đơn thuần không biết gì, lúc phát hiện có hài tử không đành lòng bỏ nên mới sinh ra.

Thậm chí, cô ấy còn tính toán đem đứa nhỏ này tẩy trắng thành em trai của Sở Y Huyên, rốt cuộc Sở Y Huyên còn trẻ, thời điểm sinh ra đứa nhỏ cũng chỉ mới 20 tuổi.

Nhưng chuyện ngược đãi trẻ nhỏ thì không thể tẩy sạch được, việc này lại là do bảo mẫu trong nhà tun tin ra, có ảnh chụp, bảo mẫu cũng sớm lấy tiền mà chạy, tuy rằng không thể nhưng vẫn miễn cưỡng tẩy trắng được, nhưng Sở Y Huyên vừa đi bệnh viện, người ta trực tiếp từ bệnh viện lấy được báo cáo, đây chính là điểm mấu chốt trong vấn đề, người ta trực tiếp biết hết rồi, có tẩy cũng không thể.

Sở Triêu Dương lúc ấy cũng không có nghĩ nhiều như vậy.

Khi còn ở thế giới của mình, cô chỉ là một thí sinh ca sĩ cũng không phải là ca sĩ chân chính, trừ bỏ lần đoạt được tổng quán quân cả nước được truyền thông đưa tin một chút, bình thường căn bản cũng không có paparazzi nào chụp hình cô, cũng vì thế mà bản thân cô cũng không hiểu mấy vụ này.

Hơn nữa, đây cũng không phải là cơ thể của cô, đối với những vai chính trong hồi ức chỉ xuất hiện có vài lần, bản thân cô cũng không có quá nhiều tình cảm, nhưng nhìn đến khắp thân đứa trẻ bị thâm tím, cô không thể nào thờ ơ được.

Cho nên Sở Triêu Dương liền đi bệnh viện.

Dương tỷ vừa mới cuồng loạn kêu cô xong rồi, hoàn toàn xong rồi, cô cũng không có để tâm là bao, cảm giác giống như là người ngoài cuộc không khác là bao.

Vốn dĩ không phải là cơ thể của cô, cô sẽ có cảm giác sao? Duy nhất chỉ có một cảm giác thật tâm, là với đứa nhỏ đang nằm trong lòng này đây.

Nghĩ đến cậu bé, tâm cô liền mềm thành một đoàn.

Vậy, về sau đây chính là con trai của Sở Triêu Dương cô, cô sẽ hảo hảo chiếu cô cậu lớn lên, bảo hộ cậu, yêu quý cậu.

Cho dù sẽ bị nghìn người chỉ trỏ, cô cũng không để cậu phải chịu khổ.

Thời điểm cô tiếp điện thoại, nói chuyện rất nhỏ, động tác cũng nhẹ, nhưng tiểu bé nhỏ này như cũ vẫn tỉnh táo, đôi mắt to đen lúng liếng mê mang, ánh mắt đờ đẫn nhìn cô.

Cảm nhận được động tĩnh của cậu, Sở Triêu Dương buông điện thoại, ôn nhu nói: "Bảo bối tỉnh rồi sao? Nếu vậy chúng ta đi mặc quần áo rồi rửa mặt được không?"

Lông mi cậu bé run lên, mắt to đen kịt, không nói được cũng không nói không được.

Sở Triêu Dương coi như cậu đồng ý, đem cậu bế lên rồi mặc quần áo vào cho cậu, một bên mặc một bên lại cùng cậu nói chuyện: "Bảo bối mặc quần áo nào, nhìn xem nhan sắc của bảo bối như thế nào nha?" Cô chỉ tay vào áo thun màu vàng, nhỏ giọng nói: "Nhan sắc vàng nha, cùng với quần áo màu vàng."

"Nào, vươn tay trái, chúng ta đem cánh tay tiến vào trong quần áo đi, rồi, lại đến tay phải, thật thông minh."

Thường ngày, cô chính là luôn nhìn con gái của Tiêu Tiêu như vậy. Chính cô cũng nghĩ rằng, về sau có con cũng sẽ dạy con của mình như vậy, không nghĩ tới, người còn chưa kết hôn, đã có con trước rồi.

"Hiện tại chúng ta mang giày vào nào, là giày màu xanh đó, là màu xanh." Sở Triêu Dương từng chút một chỉ cho cậu bé, nhưng đứa nhỏ trước sau đều không có nói lới nào, đôi mắt mở to, vẫn luôn nhìn vào mặt mẹ mình.

Nhưng Sở Triêu Dương vẫn bị bộ dáng đáng yêu manh không đỡ nổi của cậu bé, nhịn không được nâng khuôn mặt nhỏ của cậu lên "Chụt" Hôn một cái, "Ai nha, bảo bối nhà chúng ta lớn lên rất đáng yêu, mẹ rất thích!"

Sở Triêu Dương thường xuyên làm như vậy với con gái của Tiêu Tiêu, cùng cô ấy nói: "Nhiên Nhiên bảo bối, kêu mẹ nào."

Thời điểm Tiểu Nhiên Nhiên còn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện, liền thật sự kêu hai người các cô là mẹ, có đôi khi cô bế Tiểu Nhiên Nhiên, nói cô mới là mẹ của con bé, Tiêu Tiêu kỳ thật là dì nhỏ.

Bé gái không hiểu, liền thật sự kêu Tiêu Tiêu là dì, làm Tiêu Tiêu ghen tức phát điên.

Hiện tại Tiểu Nhiên Nhiên đã bốn tuổi, không giống khi còn nhỏ, có đôi khi cô kêu con bé gọi mình là mẹ, con bé còn sửa lại lời cô cho đúng: "Dì à, dì là dì nhỏ, Tiêu Tiêu mới là mẹ."

Sở Triều Dương liền tiếp tục "chơi" cùng cô bé: "Ta là bác gái của mẹ con."

Tiểu Nhiên Nhiên nghiêng nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ gật đầu nói: "Được ạ." Lại đặc biệt rối rắm mà nói: "Ai, mẹ lại ghen rồi."

Lúc này nếu như cậu bé này gọi cô là mẹ, cô nhất định sẽ mở to mồm, nửa điểm chuẩn bị tâm lý đều không cần.

Cô ôm cậu bé đến phòng rửa mặt, không có tìm được bàn chải đánh răng của cậu, một tay Sở Triêu Dương ôm cậu, một tay đánh răng, sau đó rửa mặt cho cậu bé, lại rửa mặt cho mình, lại phát hiện không có mỹ phẩm dưỡng da cho trẻ nhỏ, nghĩ nghĩ tí nữa sẽ đi siêu thị mua.

Nguyên chủ là một người mẹ nhưng không xứng.

Thế giới này cùng thế giới của cô, thời gian không biết sai biệt thế nào, cư nhiên không có các trang web mua sắm, muốn mua cái gì đều phải đến siêu thị tự mình mua.

Căn nhà hiện tại của cô ở một khu biệt thự, phụ cận không có siêu thị lớn, muốn đi siêu thị lớn phải lái xe mất mười phút.

Pha một bình sữa bò cho Tiểu Trừng Quang, độ ấm vừa đủ, để cho cậu bé cầm trong tay uống, chính cô lại chạy vào phòng bếp làm bữa sáng.

Nguyên chủ là một minh tinh, vì duy trì dáng người cùng khuôn mặt đẹp trước ống kính, mỗi ngày đồ ăn trừ bỏ rau dưa, thì chính là hoa quả cùng ức gà, thịt băm, trong nhà một ổ bánh mì cũng không có, ngày hôm qua Dương tỷ mang đồ ăn đến, chủ yêu vẫn là rau dưa, hoa quả, ức gà, thịt băm là chủ yếu, có mang một ít tôm cùng cá, còn có thịt nạc, phỏng chừng có lẽ đều vì Tiểu Trừng Quang mà chuẩn bị.

Sở Triêu Dương giúp Tiểu Trừng Quang bóc vỏ tôm, húp canh trứng, chờ sau khi cả hai đều no, cô mới đem cửa sổ sát đất mở ra, ánh dương ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xạ vào nhà, làm tâm tình con người đều tươi đẹp hơn.

Cô tìm một ít món đồ chơi đặt ở vỉa hè, đem đến cho Tiểu Trừng Quang, sờ sờ mặt cậu bé: "Bảo Bối, con ở chỗ này chơi đồ chơi không cần chạy loạn, mẹ muốn quét tước trong nhà một chút, ngoan ngoãn được chứ?"

Tiểu Trừng Quang thực ngoan, trên thực tế, cậu trừ bỏ mở to đôi mắt đen láy nhìn cô, căn bản sẽ không mở miệng đáp lại.

Vì thế thời điểm Sở Triêu Dương dọn vệ sinh nhà, tiểu Trừng Quang an vị ngồi trên vỉa hè, trong tay cầm ô tô con mẹ vừa nhét vào tay cậu, vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô quét tước vệ sinh, cô quét tước đến nơi nào, cậu sẽ dùng đôi mắt đen láy di chuyển đến nơi đó.

22/12/2018

---

Thật ra editor đã edit xong khá lâu rồi :)) Chủ yếu là tớ lười thôi:)) Với lại kéo dài thời gian cho tớ edit ý mà :) ahaha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro