Chương 3.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bác sĩ cô chọn cho đứa bé là một chuyên gia, chuyên gia bác sĩ nhìn thấy vết thương trên người đứa bé liền răn dạy cô: "Đây là ai đánh? Ngược đãi trẻ em là phạm tội có biết không? Con của mình làm sao hạ thủ được? Đứa bé nhỏ như vậy còn có thể đánh sao? Nếu có xảy ra chuỵen gì cô đừng hối hận!"

Bác sĩ toàn bộ quá trình đều đen mặt nhấn vào các vết thương của đứa nhỏ, lại nhẹ nhàng hỏi đứa nhỏ có đau hay không, đứa bé  không rên một tiếng.

Sở Triều Dương đành phải nhẹ giọng dỗ dành đứa bé:"Bảo bối, chỗ nào đau nhất định phải nói cho bác sĩ, không nói sẽ xảy ra bệnh đó, sinh bệnh sẽ rất đau."

Cô chưa từng có người thân, giờ phút này đột nhiên có thêm một đứa con, ở sâu trong nội tâm một cỗ tình cảm mãnh liệt chưa bao giờ được giảo phóng gào lên, ánh mắt cô ấm áp, lúc nói chuyện ngữ điệu liền nhu hòa như lông vũ.

Đứa bẽ vẫn không nói lời nào, thậm chí lúc cô đụng vào thân thể đứa bé lại co rúm lại.

Nhìn thấy phản ứng đấy, mặt bác sĩ lại càng đen hơn, một bộ dáng muốn nổi giận mắng nhưng lại nhẫn nhịn.

Sở Triều Dương không cách nào, đành phải cho hắn kiểm tra toàn thân, mãi cho đến hơn ba giờ chiều, mới có bác cáo kiểm tra sức khỏe.

Cũng may, hắn ngoại trừ bị thương ngoài da, không có thương tổn bên trong, nhưng là đứa bé lại thiếu dinh dưỡng trầm trọng.

Nguyên bản bảo mẫu cũng không dám tạo ra dấu vết trắng trợn như thế, nhưng lần này bà ta lại bị thu mua, muốn tạo vết thương giống như nguyên chủ có khuynh hướng bạo lực gia đình mới ra tay như vậy.

Bác sĩ cho đứa nhỏ đơn thuốc, cũng dặn đi dặn lại, "Về sau ngàn vạn lần không thể đánh con cái, không phải về sau liền có phiền toái, sợ là sẽ đối hài tử tâm lý tạo thành mặt trái ảnh hưởng, đứa bé ở độ tuổi này đang trong thời gian tiếp thu tin tức và nhận biết mọi thứ, là thời gian mấu chốt hình thành tính cách, đối với tâm lý trưởng thành rất quan trọng."

Lại bàn giao rất nhiều hạng mục cần chú ý, ví dụ như mang hắn đi chơi nhiều nơi, cùng những bạn cùng tuổi tiếp xúc, tăng cường dinh dưỡng vân vân.

Lúc Sở Triều Dương ôm đứa bé về nhà, lại đi siêu thị một chuyến, mua chút nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị thay đổi khẩu vị của cục cưng.

Cô là một người cẩn thận chăm sóc đứa nhỏ từng chút một, mỗi ngày đổi món ăn cho đứa bé, cô cũng hiểu khá rõ.

Buổi sáng uống cháo, trở về đã đói bụng, làm hai món ăn thật đơn giản, cho Sở Trừng Quang làm cái bọt thịt trứng hấp, đem cắt nát bông cải xanh rơi tại kim hoàng sắc bánh ga-tô thượng, hạ mặt là bọt thịt. [(////_\\\\\) thật ngại quá, tớ không hiểu gì cả.]

Nguyên bản cô còn cảm thấy đây là mơ, nhưng trải qua một ngày chạy ở bên ngoài, cô đã không còn cảm thấy đây là mơ, bởi vì đây hết thảy hết thảy quá mức chân thực.

Mà nàng cũng rất nhanh lại bình tĩnh tiếp nhận đây hết thảy, bởi vì cái này hài tử.

Chưa bao giờ có người thân như cô, đột nhiên có đứa bé, tình cảm cực ấm áp của cô liền tỏa ra.

Nếu như đây là giấc mơ, cô ngược lại không hề muốn tỉnh lại, trong mơ lại dài, tỉnh lại cũng chỉ là một đêm, thời gian dài dằng dẵng như thế cũng không có chút liên quan gì.

Nàng sợ sau khi tỉnh lại, đứa bé này lại muốn sử dụng bạo lực, lạnh lùng, đối mặt với tuổi thơ đen tối không chút ánh sáng.

Nếu như đây là hiện thực, cô liền giống như lúc trước sống một cuộc sống thoải mái.

Dù sao, thế giới kia cô không có bất kỳ ai là người thân.

2/12/2018

------------------------

Tớ tái xuất giang hồ rồi nhé :)) Nhớ mấy cậu rít đơ cute của tớ vl

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro