Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm lão gia thực mau liền uống hết, lại cản thấy được thân thể thật nhẹ nhàng.

Thẩm Mộc Bạch lại không yên tâm, vẫn luôn cẩn thận quan sát gia gia, thấy sắc mặt của gia gia đang vàng như nên lại có chút huyết sắc, còn lo lắng thật sự là hồi quang phản chiếu.

Bất quá đến sáu bảy giờ, lão gia tử vẫn không có việc gì, ngủ một chút tỉnh dậy lại càng có tinh thần hơn.

"Du Du" Thẩm lão gia gọi nhẹ một tiếng.

Nguyễn Du Du xem sách toán cao cấp, cô xem đi xem lại vẫn không hiểu nên đặt sách xuống. Vừa lên mạng tìm kiếm một chút, không có gia sư dạy toán cao cấp, chỉ có gia sự dạy tiểu học, sơ trung và cao trung. Nghĩ đến toán cao cấp của mình có khảng năng 90% sẽ học lại, lòng cô đau đến nhỏ máu, khó khăn lắm mới có thể đi học bình thường, lại trở thành sinh viên kém cỏi nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn như trái khổ qua.

Thẩm Mộc Bạch ngồi ở một bên khác của sô pha, hắn dùng di động để chỉ đạo công tác ở công ty. Từ khi gia gia nằm viện hắn không dùng thời gian quá nhiều ở công ty hơn phân nửa thời gian dùng phương thức như thế này điều hành công ty.

Hai người mỗi người ngồi một đầu sô pha, không quấy nhiễu đến nhau. Thẩm Mộc Bạch thật ra có chú ý tới bộ dáng buồn rầu của Nguyễn Du Du, thỉnh thoảng nhìn cô vài lần, chỉ là cô mải nhìn chằm chàm tiếng anh phát sầu nên không có chú ý đến hắn.

Nghe được tiếng Thẩm lão gia gọi, Nguyễn Du Du ngẩn đầu lên, thần sắc có chút mờ mịt, mắt hạnh có chút ủy khuất cùng khổ ở nho nhỏ.

Thẩm lão gia sửng sốt một chút "Du Du làm sao vậy?"

"Con không muốn đi học, mới năm nhất đã phải học toán cao cấp con sợ nợ môn." Nguyễn Du Du thương tâm muốn khóc, buồn bực kéo kéo tóc, hai cái kẹp tóc trên đầu đều bị cô kéo xụp xuống. Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt cô sáng lên "Gia gia người có biết gia sư toán cao cấp nào hay không?"

Trực giác của Nguyễn Du Du nhắc nhở cô giống như cô đã tìm được biện pháp giải quyết, trên mạng không có gia sư đại học, nhưng lão gia tử nhận thức rất nhiều người, nói không chừng người bạn tốt nào của ông ấy cũng có cháu trai cháu gái vừa lúc học đại học giống cô.

"Gia sư toán cao cấp hả, Mộc Dương vừa vặn cũng học ở đại học Yến Thành, nó học năm hai đến khai giảng chính làm lên năm ba."

Thẩm Mộc Bạch đang ngồi bên gõ chữ ngón tay cũng dừng lại một chút, hắn tắt màn hình, ngẩng đầu lên.

"Mộc Dương thành tích cũng rất tốt, dạy Du DU toán cao cấp khẳng định không thành vấn đề, lại nói tiếp, nó cũng coi như là em trai của Du Du...." Thẩm lão gia cười tủm tỉm nhìn thoáng qua khuôn mạt không hiện biểu tình gì kia của Thẩm Mộc Bạch "Chính là, có tốt hơn nữa cũng không bằng Mộc Bạch, Mộc Bạch chính là người ưu tú nhất mà ta thấy, hắn chính là người dùng học bổng toàn phần để vào Thường Thanh Đằng ...."

"Không phải nói muốn lên mạng tìm gia sư hay sao?" Thẩm Mộc Bạch đánh gãy lời nói của Thẩm lão gia, quay đầu hỏi Nguyễn DU DU.

Thanh âm của hắn trầm thấp mà bình tĩnh, trong ánh mắt đen nhánh lại không có chút cảm xúc nào.

Nguyễn Du Du lại thấy hắn có chút không cao hứng, nàng ngẩng đầu đôi mắt nhìn thẳng vào hắn mím môi, giải thích "Em có lên mạng tìm, nhưng chỉ có gia sư tiểu học cùng sơ trung, cao trung lại không có gia sư đại học."

Thẩm Mộc Bạch "...." Là hắn sơ suất, người bình thường vào đại học đều muốn bay nhảy ai còn muốn thỉnh gia sư học nghiêm túc.

Dáng mắt Thẩm lão gia cùng Thẩm Mộc Bạch có chút giống nhau, đều là kiểu hẹp dài, nhưng ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch thường là kiểu sâu thẳm không gợn sóng, nhìn không ra cảm xúc, trái lại mắt Thẩm lão gia lại cho người ta cảm giác như mắt hồ ly.

Lúc này trong mắt "lão hồ ly" hiện lên chút giảo hoạt "Du Du đừng lo lắng, để gia gia bảo Mộc Dương đến dạy con, ta nói hắn không dám không tới. Bất quá nếu Mộc Bạch có thể bỏ chút thời gian giúp con học thì Mộc Dương không cần đến nữa."

Nguyễn Du Du chưa thấy qua Thẩm Mộc Dương, nhưng từ trong miệng Đường Tùng Phương cũng biết Thẩm Mộc Dương là con của Thẩm Vinh Hưng và ĐƯờng Tùng Phương.

Đường Tùng Phương và Thẩm Môc BẠch quan hệ cứng nhắc như vậy, Thẩm Mộc Dương và Thẩm MỘc Bạch quan hệ cũng chắc không tốt.

Nguyễn Du Du thật ra cũng không thích đôi vợ chồng Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương, cũng không muốn cùng con tra của bọn họ thân cận quá, cô vẫn là hy vọng Thẩm Mộc Bạch dạy cô học hơn cũng không biết hắn có nguyện ý dạy cô hay không?

Nguyễn Du Du đưa đôi mắt đầy chờ mong nhìn Thẩm Mộc Bạch, đôi mắt tròn vo như còn mèo nhỏ nhìn chủ nhân đòi cá khô.

Ngón tay Thẩm Mộc Bạch xoa xoa thái dương.

"Tiểu Bạch..." Nguyễn Du Du nhẹ giọng gọi, thanh âm mềm mại, nhu nhược, hay tay nắn nắm quyển sách, ngón tay vì khẩn trương mà dùng sắc nắm.

Thẩm Mộc Bạch nhàn nhạt liếc cô một cái " Kêu lão sư."

Hắn đây là đap ứng rồi!

Đôi mắt Nguyễn Du Du nháy mắt sáng lên như sao băng cắt ngang bầu trời đêm, cánh môi no đủ cũng nhếch lên hưng phấn hô to "Bạch lão sư!"

Thẩm Mộc Bạch nhăn mày.

Nguyễn Du Du lập tức nhận ra sai lầm vội vàng sửa miệng "Thẩm lão sư!"

Nếu đã đáp ứng Thẩm Mộc Bạch cũng không thể làm qua loa cho xong nghĩ nghĩ "Hằng ngày buổi tối sẽ học bổ túc cho em 1 giờ toán, nửa giờ tiếng anh. Em nếu có cái gì không biết có thể gửi tin nhắn cho tôi, tôi thấy được sẽ trả lời em."

"Ừ ừ" Nguyễn Du Du ngồi thẳng tắp như học sinh ngoan đối diện với chủ nhiệm lớp, nghiêm túc gật đầu, thái độ vô cùng thành khẩn "Cảm ơn, Thẩm lão sư."

Họa lớn trong lòng đã được giải quyết xong, Nguyễn Du Du cảm thấy tiền đồ của mình đang trải rộng phía trước, thân cô hơi nghiêng về phía trước, thái độ chờ mong hỏi "Thẩm lão sư...."

Thẩm Mộc Bạch thấy cô xem sách toán nửa ngày tưởng cô có vấn đề muốn hỏi "Làm vậy, nơi nào em không biết?"

"Không phải." Nguyễn Du Du xoa cái bụng vì đói mà xẹp xuống, vì không để Thẩm Mộc Bạch phải chờ cô nên giữa trưa cô ăn không đủ no, lúc này bụng đã đói đến kêu to kháng nghị "Chúng ta buổi tối gọi món gì đó ăn ngon nhé, coi như là ...... lễ bái sư."

"Em muốn mời tôi?" Thẩm Mộc Bạch nâng mày "Em có tiền sao?"

"Có chứ!" Nguyễn Du Du đúng tình hợp lý vỗ cái túi đang đeo trên vai "Em có mười vạn!"

Thẩm Mộc Bạch "...." Cô xác thực có mười vạn, là tiền tiêu vặt hắn mới chuyển cho cô ngày hôm qua.

"Tôi ăn cái gì cũng được, em muốn ăn cái gì liền đi ăn cái đó."Thẩm Mộc Bạch vô cùng minh bạch ý thức được, cô vợ nhỏ mới cưới này của hắn là cái đồ tham ăn.

Nguyễn Du Du hưng phấn bắt đầu bẻ ngón tay đếm "Em muốn ăn rất nhiều! Món Nhật, BBQ, món cay Tứ Xuyên, lẩu, kem,...."

"Lẩu và kem không phải ngày hôm qua mới ăn xong hay sao?" Thẩm Mộc Bạch nhớ hôm qua cô ăn lẩu cay như vậy liền lo lắng.

Đôi mắt đen bóng của Nguyễn Du Du mở to có chút kinh ngạc hỏi "Đồ ăn ngày hôm qua ăn thì hôm nay không thể ăn sao, rõ ràng lac có thể ăn mỗi ngày, tùy thời điểm đều có thể ăn!"

Thẩm Mộc Bạch "......"

Thẩm lão gia " Các ngươi đừng có quá mức!"

Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch cùng quay đầu lại nhìn lão nhân gia đang nằm trên giường bệnh, Thẩm lão gia vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói "Ta là cái người bệnh cái gì cũng không thể ăn, vậy mà các ngươi lại khoe đồ ăn trước mặt ta. Các ngươi thật là tàn nhẫn!"

"Khụ khụ" Nguyễn DU DU cười ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ hồng hồng an ủi Thẩm lão gia "Không có việc gì, không có việc gì, đợi vài ngày nữa thân thể của gia gia khỏe lên, đến lúc đó gia gia muốn ăn cái gì thì ăn cái đó! Con mua cho gia gia!"

Thẩm lão gia nghĩ muốn cái gì còn sợ không có hay sao, nhưng nghe Thẩm Du Du nói như vậy cũng vẫn làm ông cản thấy vui vẻ, tủm tỉm cười gật đầu "Du Du thực sự có hiếu tâm. Du Du cái bùa trừ bệnh kia con vẽ có khó không?"

Nguyễn Du Du lập tức hiểu ra "Không khó ạ, ngày mai con màng nhiều hơn mấy lá bùa cho gia gia, gia gia có thể uống mỗi ngày một lần."

Thẩm lão gia cảm thấy sau khi uống nước bùa kia thân thể thoải mái hơn rất nhiều, ông vốn dĩ cảm thấy lần vào viện này thì không thể sống mà ra ngoài, hiện tại lại có chút hy vọng đang cháy lên "Bùa của Du DU linh nghiệm như vậy, gia gia không muốn lấy không, con có muốn thứ gì cứ nói với gia gia."

Nguyễn Du Du lắc đầu "Bùa trừ bệnh này nếu bán thì giá cũng 200 vạn một lá."

Thẩm Mộc Bạch khóe miệng kéo kéo, cô gái này quả nhiên dám mở miệng nói.

"Gia gia chính là người nhà con không cần tiền, chỉ cần gia gia khỏe mạnh bình an Tiểu Bạch sẽ không khổ ở, thương tâm."

Thẩm Mộc Bạch sửng sốt.

Thẩm lão gia cười "Tốt, tốt vậy gia gia đây chính là dính một chút ánh sáng của Mộc Bạch rồi. Mộc Bạch, vợ của con đúng là một người tốt, nó chính là phúc tinh của chúng ta."

Thẩm Mộc Bạch không nói gì. Thẩm lão gia có thể tốt lên hay không vẫn chưa biết được, hắn vẫn không cảm thấy nước bùa này có thể chữa bệnh được, sở dĩ hắn không ngăn cả chỉ là muốn thực hiện những mong ước cuối cùng của gia gia.

Mắt thấy trời cũng đã tối, hắn mang theo Nguyễn Du Du rời khỏi bệnh viện, dựa theo mong muốn của cô đi ăn món Nhật.

Đèn đường đã được thắp sáng kèm theo ánh đèn từ ô tô, toàn bộ thế giới như được bao phủ trong ánh sáng, tạo ra một không gian lộng lẫy hoa lệ không chân thât.

Thẩm Mộc Bạch vẫn luôn không nói gì, đôi táy hắn nắm tay lái gõ gõ nhẹ nhàng, đường cong cằm sắc bén, ánh mắt đen luôn nhìn thẳng phía trước, xung quanh được bao phủ bởi không khí lạnh nhạt xa cách.

Nguyễn Du Du nhìn trộm hắn vài lần, lại nhớ tới sự việc hôm nay phát sinh tại phòng bệnh.

Cô căn bản cũng không hiểu được cha mẹ của chính mình, bọn họ căn bản không yêu thương cô, họ chỉ xem cô như công cụ kiếm tiền. Cô từng trộm tra trên mạng, cha mẹ vì cái gì không yêu con của mình, trong đó có một lý do có thể tiếp thu đươc: Cha mẹ không dám đối với đứa con có dức khỏe yếu có quá nhiều tình cảm, sợ sau khi con mất sẽ không chịu nổi, như vậy cha mẹ đối với đứa con sinh sau có thể yêu thương hơn cũng là bình thường.

Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Thẩm Vinh Hưng, cô mới biết không phải tất cả cha mẹ đều yêu thương con cái vô điều kiện, không muốn nhận lại cái gì.

Nguyễn Du Du nhìn sườn mặt của Thẩm Mộc Bạch, cô cảm thấy giữa cô và hắn có loại cảm giác đồng bệnh tương liên.

"Thẩm tiên sinh, có một số cha mẹ sẽ không yêu thương con của mình, cái này cũng không phải do đứa trẻ làm sai cái gì, hoặc là đứa trẻ đó không đủ ưu tú, đây là lỗi sai của những người làm cha mẹ." Thanh âm của cô mềm mại lại có chút cẩn thận.

Thẩm Mộc Bạch nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Cô đây là đang an ủi hắn sao?

"Cho nên, cha mẹ như vậy cũng không cần phải được biệt lấy lòng họ, chỉ cần coi họ như người xa lạ có chút quen thuộc là được rồi, không cần để ý thái độ của bọn họ." Nguyễn Du Du thử vươn tay ra thăm dò, lại vỗ vỗ nhẹ nhàng lên cánh tay hắn hai cái.

Cô thật ra là đang an ủi chính mình.

Môi mỏng của Thẩm Mộc Bạch giương lên, ánh mắt mang theo nghiền ngẫm mà nhìn cô "Du Du nói rất đúng, họ chỉ là những người xa lạ có chút quen thuộc thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro