Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm lão gia tử vẫn cảm thấy thật đáng tiếc cho đứa con trai này, luận học thức, năng lực, khí chất, hắn không bằng một phần của cháu trai lớn, Thẩm thị nếu giao cho Thẩm Mộc Bạch xử lý thì Thẩm thị sẽ còn tốt hơn bây giờ.

Đáng tiếc thân thể của ông đã nhiều năm không thể nào ứng phó được với những công việc phức tạp,khi đóThẩm Mộc Bạch còn nhỏ, không có năng lực tiếp quản công ty chỉ có thể giao vào tay Thẩm Vinh Hưng.

Thẩm lão gia nhàn nhạt liếc Thẩm Vinh Hưng một cái "Trong tay ta bây giờ cũng không còn đồ gì để ngươi nhớ thương, còn lại phòng ở, xe,tiền tiết kiệm, đồ cổ cất giữ lâu nay ta đều để cho Mộc Bạch, di chúc ta đã sớm lập tốt rồi."

Thẩm Vinh Hưng sắc mặt ngượng ngùng, ông ta mắng con trai thì cảm thấy đúng lý hợp tình, nhưng ông ta bị cha nói thì lại cảm thấy mất mặt, đặc biệt là làm trò trước mặt Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du.

Đầu óc Đường Tùng Phương đang gảy bàn tính, trong tay lão giao tủ có không ít đồ cổ cũng tích nhiều năm như vậy, tuy rằng so ra kém với 40% cổ phần của Thẩm thị nhưng đồ cổ cũng khá phong phú, lại nói tiền tiết kiệm của lão gia tử cũng không ít.

Bà ta lặng lẽ chọc chọc Thẩm Vinh Hưng, thấy ông ta không phản ứng gì đành để chính mình lên sân khấu.

"Lão gia tử" Đường Tùng Phương cười cười tiến lên, khuôn mặt bà ta được bảo dưỡng cẩn thận nên nhìn giống như ba mươi mấy tuổi, nhưng lúc này cười lại thấy vài vết nhăn nơi khóe mắt "Người chính là có hai cái tôn tử, người không thể chỉ nhớ Mộc Bạch lại mặc kệ Mộc Dương được, như vậy là bên nặng bên nhẹ, Nộc Dương khảng định sẽ nghĩ rằng gia gia không thương hắn, hắn sẽ thương tâm."

Thẩm lão gia "hừ" một tiếng "Mộc Dương có cha mẹ yêu quý, hắn sẽ không thương tâm. Như thế nào, các ngươi định một chút đồ vật cuối cùng của ta cũng không buông tha?"

Thẩm Vinh Hưng xoay người trừng mắt với Đường Tùng Phương, ông ta chính là cổ đông của Thẩm thị nếu bị truyền ra ngoài là ông ta tính kế một chút tiền bạc cuối cùng của Thẩm lão gia tử cũng quá mất mặt rồi.

Đường Tùng Phương không giám nói cái gì nữa, trong phòng bệnh đang ồn ào huyên náo cứ như vậy yên tĩnh lại.

Thẩm Mộc Bạch đem cháo ở trên bàn bưng lên, ngồi bên giường bệnh chuẩn bị cho gia gia ăn.

Thẩm lão gia ghét bỏ quay đầu đi "Mỗi ngày đều ăn cháo, gia gia trong miệng đều cảm thấy nhạt nhéo vô vị,... Khụ Khụ, cháo một chút đều không ngon!"

Người bệnh phải ăn uống thanh đạm, nhưng thanh đạm lâu quá cũng cảm thấy vô vị thèm ăn thứ khác. Nguyễn Du Du đối với cái trải nghiệm này vô cùng hiểu biết, hai ngày nay cô ăn rất nhiều món ngon, quả thực như được bước vào một thế giới mới.

"Bác sĩ nếu không yêu cầu nhất thiết phải ăn thức ăn lỏng, thì có thể nấu chút cháo thịt già cũng được." Nguyễn Du Du nghĩ nghĩ lại nói "Kỳ thật đùi gà xé sợi cũng dễ tiêu hóa, đem đùi gà nấu mềm, sau đó bỏ da xé thịt gà thành sợi, nấu chút mì sợi xong thêm chút thịt gà, thêm hành, dùng nước hầm gà tưới lên, bỏ thêm muối, dấm và dầu mè,..."

Cô còn chưa nói xong, gia gia bên kia đã bắt đầu nuốt nước miếng, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Nguyễn Du Du "Vậy liền ăn mì thịt gà đi! Du Du có biết làm hay không?"

"A" Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Du Du đỏ lên, nhìn ánh mắt mong chờ kia làm nàng có điểm hổ thẹn, đầu gục xuống "Con, con không biết nấu, con chính là cảm thấy ăn như vậy rất ngon, trước kia con cũng hay sinh bệnh, thời điểm không muốn ăn cháo thì ăn cái này."

Dì Phương đúng một bên vội vàng nói " Cái này rất dễ làm, dì làm một chút là được, lão gia người chờ một chút là có thể ăn."

Trong phòng bệnh VIP có phòng bếp, dì Phương nhanh chóng vào trong bếp làm món mì gà xé sợi, Thẩm Mộc Bạch đem cháo bị gia gia ghét bỏ để sang một bên, hắn nhìn thoáng qua Nguyễn Du Du, cô gái kia là trẻ mồ côi, cũng không biết thời điểm sinh bệnh có ai chăm sóc không?

Nguyễn Du Du ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh "Thân thể của gia gia mỗi ngày sẽ khỏe hơn một chút, thức ăn cũng có thể cải thiện từ từ."

"Du Du, con cảm thấy thân thể này của gia gia sẽ mỗi ngày một tốt hơn hay sao?" Thẩm lão gia biết hôm nay Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương hôm nay đến là vì cái gì, cả ngày hôm nay tinh thần của ông thực tốt, bác sĩ tuy chưa nói gì, nhưng ông biết mọi người đều hoài nghi ông tốt lên là do hồi quang phản chiếu. Nhưng chính ông rõ ràng thân thể của mình nhất, ông luôn cảm thấy sức khỏe của bản thân đã tốt lên, mà không phải hồi quang phản chiếu như bọn họ suy nghĩ.

"Đúng vậy." Nguyễn Du Du gật đầu, mắt hạnh xinh đẹp mở to nhìn Thẩm lão gia "Gia gia khẳng định sẽ càng ngày càng tốt."

Bộ dáng này của cô khiến lão gia tử rất cao hứng " Nhìn xem, vẫn là cháu dâu của ta tinh mắt! So với bác sĩ kia đáng tin hơn nhiều!"

Nguyễn Du Du cười đến nỗi mắt cong thành trăng non. Cô đã nhìn ra, Thẩm gia này chỉ có Thẩm lão gia đối tốt với Thẩm Mộc Bạch, Thẩm Vinh Hưng cùng Đường Tùng Phương không hề quan tâm đến sống chết của hắn, hắn chỉ có 5% cổ phần mà hai người kia còn muốn cướp. Thân thể của Thẩm lãi gia có thể tốt lên cô cũng cảm thấy vui vẻ thay Thẩm Mộc Bạch.

"Bác sĩ vẫn hữu dụng, gia gia vẫn phải nghe theo lời của bác sĩ, chờ kiểm tra thân thể nếu tốt rồi mới có thể xuất viện."Nguyễn Du Du cũng không dám nói bác sĩ vô dụng, thân thể của cô trước kia sinh bệnh dùng bùa đều không được chỉ có thể ngoan ngoãn đi bệnh viện.

Nghe được hai chữ xuất viện lão gia tử càng thêm cao hứng, hắn nằm viện lần này cũng không ôm hy vọng có thể xuất viện. Nhưng hôm nay cảm giác thân thể đã tốt lên, có lẽ thật sự có thể xuất viện.Lại nói tiếp,thân thể có thể tốt lên là từ khi nhận một lá bùa của cô gái kia...

Thẩm lão gia nhéo nhéo lá bùa trong túi, ông vỗn dĩ cũng không để ý việc này trong lòng, nhưng cẩn thận nghĩ lại, từ khi nhận lá bùa kia để trong túi thân thể bắt đầu có cảm giác nhẹ nhàng hơn, tối hôm qua ngủ cũng ngon giấc hơn, hôm nay dậy sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

Chẳng lẽ là......

Thẩm lão gia trầm ngâm một lát, nhìn Thẩm Vinh Hưng và ĐƯờng Tùng Phương đang khó xử đứng một bên liền mở miệng bắt đầu đuổi người "Hai người các ngươi trở về đi, đừng đứng ở chỗ này làm ta càng thêm phiền lòng."

Thẩm Vinh Hưng biết hôm nay cũng không có kết quả gì, Đường Tùng Phương còn muốn bàn bạc với Thẩm Vinh Hưng về di chúc kia, nên khi nghe lão gia tử bảo họ về thì cũng không vương vấn gì mà thoải mái rời đi.

Dì Phương vừa lúc làm xong mì gà xé sợi, cửa phòng bếp mở ra mùi hương từ trong tràn ra ngoài.

Mì sợi nóng hổi phía trên có thịt gà xé sợi, hành lá xanh xanh nổi trong bát, mùi dầu mè nhàn nhạt cùng mùi dấm trộn lẫn với nhau, làm kích thích vị giác của mọi người.

Thẩm lão gia rất vừa lòng, bảo dì Phương đi nghỉ ngơi một chút, lại bảo Thẩm Mộc Bạch cho ông ăn mì.

Thẩm lão gia ở phòng bệnh VIP vô cùng xa hoa, không chỉ có phòng bếp, còn có một phòng ngủ nhân viên. Dì Phương biết mọi người muốn nói chuyện riêng nên cười cười rồi đi về phòng.

Mì sợi có chút nóng, lão gia tử lại nhịn không được muốn ăn ngay.

"Không thể ăn quá nóng, đối với dạ dày của gia gia không tốt" Thẩm Mộc Bạch không cho lão gia tử ăn ngay phải chờ nguội một chút.

Nguyễn Du Du từ trong túi xách lấy ra toán cao cấp vừa mới mua, lúc Thẩm Mộc Bạch dùng đũa gắp mì sợi cô dùng sách quạt quạt vào mặt, mắt thường cũng có thể thấy được nhiệt khí từ bát mì bay ra.

Thẩm lão gia cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Du Du đang dúng sách làm quạt "Du Du, cái bùa trừ bệnh này của con dùng cũng thật hiệu nghiệm."

"Đương nhiên ạ." Nguyễn Du Du đắc ý mà nâng cằm nhỏ, động tác dùng sách quạt gió vẫn không ngừng lại "Con học tập tuy rằng không tốt, nhưng vẽ bùa chú rất lợi hại." Lúc trước cô vẽ bùa bình ăn một lá cũng phải 100 vạn, bùa trừ bệnh này lại càng quý giá.

"Vậy con nói nuốt bùa kia càng tốt hơn phải không?" Lão gia tử lại hỏi.

"Đúng ạ, trực tiếp uống nước có bùa đương nhiên sẽ càng hiệu quả hơn, chính là có người không tin cái này, cũng không thể miến cưỡng được. Gia gia nếu muốn uống, con hiện tại cũng có ở đây." Nguyễn Du Du cũng không nghĩ cưỡng bách gia gia uống nước bùa, cô ngày hôm qua đã nhìn ra, lão gia tử cùng Thẩm Mộc Bạch cũng không tin bùa chú. Vậy nên trước đó cô cũng có chuẩn bị mấy lá bùa để nuốt, chỉ chờ lão gia tử mở miệng muốn uống liền có.Giống như bây giờ, người tin bùa trừ bệnh trong túi tự nhiên sẽ muốn uống nước bùa.

Thẩm lão gia cười đến càng vui vẻ "Bùa này linh nghiệm như vậy, ta đương nhiên tin rồi."

Thẩm Mộc Bách thấy hai người nói đến chuyện bùa chú liền có chút không còn gì để nói "Gia gia, mì sợi nguội rồi."

"Ừ, ừ trước ăn mì sợi xong lại uống nước bùa." Lão gia tử ngồi đoan chính, chờ Thẩm Mộc Bạch cho ăn.

Nguyễn Du Du cũng thường sinh bệnh được người chiếu cố, vừa thấy tư thế của Thẩm Mộc Bạch liền biết hắn là người có kinh nghiệm, mì sợi ở đầu đũa cuốn thành hành tròn nho nhỏ, đưa đến bên miệng lão gia tử chờ người nuốt xuống lại lấy thích cho một chút canh,còn có thể múc phải một ít gà xé sợi.

Thẩm Mộc Bạch một tay cầm bát vững vàng, một tay cầm đũa cho gia gia ăn, đại thiếu gia bình thường lạnh lùng tự phụ, lúc này lại hiên ra vài phần ôn nhu, ánh mắt đen nhánh cũng không còn lạnh lùng xa cách nữa.

Nguyễn Du Du nâng cằm nhìn Thẩm Mộc Bạch đang cho gia gia ăn, không thể không nói, người đẹp thì làm gì cũng đẹp, cho người khác ăn cũng ưu nhã thong dong.

Ngón tay thon dài trắng nõn khớp xương rõ ràng, đường cong cánh tay nổi lên vân dã rõ ràng, hai vai rộng eo thon chắc, hai chân dài tùy ý vắt vào nhau.Tóc đen dừng trên lông mày che khuất nửa cái trán, mắt đen mũi cao thẳng, môi mỏng trơn bóng.

Ánh mắt cô tuy không có ý gì chỉ đơn giản là thưởng thức, nhưng làm như vậy không thể nào Thẩm Mộc Bạch không phát hiện ra, đến Thẩm lão gia còn hướng hắn cười đến ý vị thâm trường.

Thẩm Mộc Bạch thần sắc bất biến, động tác cho gia gia một chút cũng không loạn, thậm chí ảnh mắt cũng chưa nhìn Thẩm Du Du một cái.

Cho gia gia ăn xong hắn đem bát đũa đều mang đến phòng bếp, chỉ một vài động tác như vậy nhưng chờ hắn trở lại liền phát hiện Nguyễn DU Du đã lấy từ trong túi ra một lá bùa màu vàng,khuôn mặt Thẩm lão gia đầy chờ mong tiếp nhận lá bùa.

"Du Du, cái này dùng như thế nào?" Thẩm lão gia tuy rằng lớn tuổi nhưng việc uống nước bùa này chưa từng làm qua.

"Chính là đem là bùa này đem đốt, lấy tro tàn thả vào nước rồi đem nước đó uống là được."

"À, thì ra đơn giản như vậy." Thẩm lão gia thấy Thẩm Mộc Bạch trở lại liền chỉ huy hắn "Mộc Bạch may lấy cho gia gia ly nước ấm một chút."

"Gia gia, nước bùa không thể uống lung tung." Thẩm Mộc Bạch khuyên can.

Thẩm lão gia trừng mắt "Mau đi nhanh lên!"

Thẩm Mộc Bạch rất là bất đắc dĩ, lao gia tử tính tình quật cường, chuyện đã muốn làm thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Lại nói, nếu thật sự là hồi quang phản chiếu uống hay không uống cũng đều giống nhau. Lão gia tử thời gian cũng không còn nhiều lắm,hắn không nghĩ làm gia gia thương tâm, vậy nên cứ làm theo đi.

Nguyễn Du Du cầm lá bùa đi cùng Thẩm Mộc Bạch vào bếp, Thẩm Mộc Bạch thấp giọng hỏi "Du Du, trên giấy không có thứ gì khác chứ?"

"Không có" Nguyễn Du Du ngẩng đầu nhìn hắn "Chỉ có giấy vàng, chu sa, không có bất kỳ thứ gì khác, anh yên tâm đi, sẽ không làm thân thể gia gia bị tổn hại gì đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro