Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyễn Du Du thực chưa có đi ăn như thế này, cho nên cố ý gọi một phần lớn khoai tây chiên, humburger cùng coca, Thẩm Mộc Bạch cũng theo cô gọi một phần.

Khoai tây chiên vừa ra lò còn nóng, cắn một miếng da còn cảm thấy giòn giòn, lại uống một ngụm coca lạnh, quả thật đã nghiền.

Nguyễn Du Du đối với humburger không có cảm giác gì, thích nhất chính là khoai tây chiên, vừa ăn vừa bình luận "Em cảm thấy khoai tây nguyên vị còn ngon hơn khoai tây chấm sốt cà chua, ăn như vậy sẽ cảm thấy được mùi vị nguyên bản của thức ăn."

Thẩm Mộc Bạch đối với những thứ này không có bao nhiêu hứng thú, chỉ cắn hai miếng humburger sau đó nhìn thần sắc của người bên cạnh, nhìn không ra bộ dáng bị ủy khuất gì,hắn có điểm không xác định thanh âm buồn buồn trong điện thoại khi nãy "Ở hiệu sách em xảy ra chuyện gì không?"

Nguyễn Du Du lắc đầu "Không có gì, em chỉ mua mấy quyển sách, đại khái em muốn học tiếng anh cao cấp."

Lông mày Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhành nhấc lên "Du Du thật là hiếu học, đến thời gian nhập học còn một tháng nữa, sớm như vậy đã bắt đầu chuẩn bị rồi."

Khuôn mặt nhỏ của cô lập tức hiện lên dáng vẻ đau khổ, mày nhíu lại "Em học cao trung thành tích không được tốt lắm, vậy nên trước tiên em phải chuẩn bị một chút miễn cho đến lúc đó lại không theo kịp."

Bởi vì thân thể không tốt, thời gian học cao trung cô mỗi tuần chỉ đến lớp một tiết, tất cả thời gian đó bảo mẫu cũng theo bên cạnh, tất cả các môn học ngoại trừ tiếng anh và ngữ văn còn tốt chút, toán học quả thực không được. Vốn định trước tiên chuẩn bị học tiếng anh cao cấp trước một chút, nhưng khi nhìn mới phát hiện cô căn bản xem không hiểu.

"Thành tích không tốt?" Thẩm Mộc Bạch có chút kinh ngạc, có thể đủ điều kiện thi vào đại học Yến Thành, thành tích có thể miễn cưỡng tốt một chút mới đúng.

"Đúng vây, vô cùng, vô cùng không tốt!" Nguyễn Du Du gật đầu thật mạnh "Thẩm tiên sinh, em nghĩ mời gia sư, có thể để gia sư tới nhà dạy học không?"

Thẩm Mộc Bạch chần chờ một chút, hắn không thích người ngoài vào nhà của hắn, ngày thường cũng chỉ có Lưu An có thể tới nhà hắn tặng đồ gì đó, hiện tại lại nhiều thêm một người- Nguyễn Du Du.

Nguyễn Du Du vừa nhìn thái độ của hắn liền biết hắn không muốn "Không được thì thôi vậy, em có thể học ở bên ngoài, như là đến quán ăn nhanh,quán café nghe nói gọi một ly café có thể ngồi đó cả buổi chiều.

Thẩm Mộc Bạch đang muốn nói gì đó, di dộng đột nhiên vang lên, lấy điện thoại ra ngoài lại thấy hiển thị số của dì Phương luôn chăm sóc Thẩm lão gia.

Vốn dĩ hắn tính buổi sáng xử lý một chút chuyện của công ty, ăn xong cơm trưa sẽ đến chỗ gia gia xem một chút, thấy dì Phương gọi điện đến hắn rất sợ gia gia sẽ xảy ra chuyện gì nên vội vàng tiếp điện thoại.

Thẩm lão gia không có việc gì, hơn nữa ông ấy lại rất có tinh thần, bác sĩ nói trạng thái của ông ấy vô cùng tốt.

Trong lòng Thẩm Mộc Bạch trầm xuống.

Một người bệnh nặng thật lâu có thể ra đi bất cứ lúc nào, đột nhiên tinh thần minh mẫn, rất có thể là hồi quang phảm chiếu.

Hắn không ngừng nghĩ như vậy, bác sĩ và dì Phương trong lòng cũng nghi ngờ, cho nên không đợi Thẩm MỘc Bạch buổi chiều đến thăm, dì Phương liền gọi điện thoại cho Thẩm Mộc Bạch. Đây nếu thật sự là hồi quang phản chiếu Thẩm lão gia có thể tùy thời nhắm mắt, Thẩm Mộc Bạch phải đến sớm một chút mới được.

Nguyễn Du Du một bên ăn khoai tây chiên một bên lẳng lặng nhìn Thẩm Mộc BẠch đang nghe điện thoại.

Hắn mặt mày có chút hẹp dài, đôi mắt đen thuần hiếm thấy, thời điểm rũ mắt xuống nhìn như công tử tự phụ không để ý mọi thứ xung quanh, khi đôi mắt nâng lên lại có cảm giác chuyên chú mà thâm tình.

Lúc này đôi mắt màu đen kia rũ xuống, môi mỏng hơi mím lại, quanh thân thể hắn lại bao phủ một tầng cô đơn cùng bi thương.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"Nguyễn Du Du chờ hắn thu hồi điện thoại liền nhỏ giọng hỏi.

"Dì Phương nói hôm nay tinh thần của gia gia rất tốt."

"Cái đó không phải rất tốt hay sao?" Nguyến Du Du có chút kỳ quái với phản ứng của hắn.

"Rất có thể là hồi quang phản chiếu."

"Sẽ không đâu, thân thể gia gia chính là đang tốt lên." Nguyễn Du Du đối với bùa trừ bệnh của bản thân cô rất có tin tưởng.

Thẩm Mộc Bạch trầm mặc một lúc lâu mới nói "Du Du, chúng ta ăn xong cùng nhau đến bệnh viện một chuyến nhé!" Gia gia trước khi đi khẳng định muốn nhìn thấy mọi người.

Nguyễn Du Du nhanh chóng ăn hết khoai tây chiên nói "Vậy đi thôi."

Cô kỳ thật ăn còn chưa nó bụng, vốn định ăn thử một chút bánh trứng cùng với cánh gà,nhưng Thẩm Mộc Bạch đang lo lắng cho gia gia, cô cũng không nghĩ làm hắn chờ đợi thêm nữa.

Lưu An đem xe chạy đến ven đường chờ, thấy hai người bọn họ ra tới hắn liền về công ty.

Thẩm Mộc Bạch nắm chắc tay lái, đôi mắt màu đen nhìn thẳng về phía trước, trong ánh mắt một mảnh sâu thẳm, giống như một khoảng không trống rỗng, không có bất cứ cảm xúc gì hiện lên.

"Thẩm tiên sinh với gia gia tình cảm thực tốt."

Ở trong sách, Thẩm Mộc Bạch là một vai phụ, miêu tả về hắn vốn dĩ không nhiều lắm, càng không nói đến những người khác của Thẩm gia chưa từng lên sân khấu, Nguyễn Du Du đối với việc của Thẩm gia cũng không rõ ràng lắm.

Thẩm Mộc Bạch nhàn nhạt "Ừ" một tiếng xong cũng không mở miệng nói chuyện.

Âm thanh ở bên ngoài bị ngăn lại tạo thành một không gian yên tĩnh bên trong.

Hai người một đường đến bệnh viện đều không nói chuyện nữa.

.................

Khác với ngày hôm qua yên tĩnh, hôm nay bước chân đến hành lang liền có thể nghe được có người đang nói chuyện trong phòng bệnh.

Nguyễn Du Du đi theo phía sau Thẩm Mộc Bạch không thấy rõ mặt của hắn, nhưng lại cảm thấy thân thể của hắn có chút căng cứng.

Đẩy của phòng ra, tiếng nói chuyện trong phòng bệnh dừng lại một chút, một nam nhân khoảng 50 tuổi vọt lại đây, giơ tay liền hướng mặt của Thẩm Mộc Bạch muốn tát một cái, tức giận nói "Cả ngày chỉ biết đám hồ bằng cẩu hữu ăn nhậu chơi bời, gia gia ngươi bệnh sắp chết người mới chạy đến đây."

Thẩm Mộc Bạch đầu lệch về một bên, vừa định tránh đi bàn tay kia hắn đột nhiên nghĩ tới Nguyễn Du Du còn ở phía sau, hắn vội vàng nhấc cánh tay cầm lấy cánh tay kia vung ra ngoài, nam nhân kia "cộc cộc cộc" lui về phía sau vài bước đụng vào cái bàn, cháo trên bàn lắc lư hai cái lại may mắn không có rơi xuống.

"Ai nha, lão công anh không sao chứ?" Tiếng thét chói tai của một nữ nhân vang lên, nàng nhà qua giúp Thẩm Vinh Hưng xoa chỗ sau eo bị đụng vào góc bàn, một bên thấp giọng khuyên nhủ "Lão công, anh bị va có đau không, Mộc Bạch cũng không còn nhỏ nữa, người trẻ tuổi có suy nghĩ của chính mình, kết hôn cũng đều tự chủ trương, anh tội gì cùng nó động thủ. Lại nói động tay động chân còn không phải chính bản thân anh bị ăn thua thiệt hay sao!"

Nguyễn Du Du ló cái đầu nhỏ từ sau lưng Thẩm Mộc Bạch nhìn xem cái trò khôi hài này.

Nam nhân khoảng 50 tuổi kia xem ra là cha của Thẩm Mộc Bạch – Thẩm Vinh Hưng, còn nữ nhân kia hẳn là mẹ kế của Thẩm Mộc Bạch – Dường Tùng Phương. Lời nói của bà ta nghe thì như an ủi nhưng thật ra là đổ thêm dầu vào lửa, quả nhiên nghe bà ta nói xong Thẩm Vinh Hưng càng tức giận, giơ tay chỉ vào mũi Thẩm Mộc Bạch mắng "Thằng bất hiếu! Đến cha mày mà mày còn dám đánh!"

Thẩm Mộc Bạch cười nhạo một tiếng, cũng không thèm để ý tới ông ta.

Thẩm Vinh Hưng thấy Nguyễn Du Du phía sau Thẩm Mộc Bạch trong lúc nhất thời lại càng tức giận "Tốt! Tốt! Mày thật có bản lĩnh, đến kết hôn cũng lén lút mà làm!Mày thành thành thật thật mà nhận sai với tao, bằng không đừng mơ tao nhận đứa con dâu này!"

Lông mày Thẩm Mộc Bạch giơ lên, ánh mắt màu đen hiện lên tia trào phúng, cười như không cười nhìn Thẩm Vinh Hưng "Nhận sai?"

"Quỳ xuống nhận sai!" Thẩm Vinh Hưng hùng hổ xoa chỗ eo bị va chạm – cái eo kia cũng phải so với một thai phụ bảy tám tháng,ông ta dùng ngón tay chỉ Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du "Mày chống đối tao nhiều năm như vậy, tao liền không so đo với mày. Mày chính là một cái công tử ăn chơi trác táng, cái gì cũng không hiểu, trong tay có 5% cổ phần của Thẩm thị không biết khi nào thì bị người ta dỗ đi mất! Còn vợ mày mới cưới...."

Thẩm Vinh Hưng không cố kỵ việc Nguyễn Du Du còn ở trước mặt lại nói tiếp "Một cái nha đầu không biết từ nơi hoang dã nào đến, cũng dám thừa dịp lão gia tử không thanh tỉnh lừa đi 5% cổ phần của Thẩm thị!Đó là cổ phần của Thẩm thị!Là của tao! Chúng mày dám lừa đảo! Mau mau giao ra đây bằng không chúng mày chờ ngồi tù đi!"

Thẩm Mộc Bạch chẳng còn hứng thú gì rũ mắt xuống,hắn còn tưởng gia gia sắp nhắm mắt Thẩm Vinh Hưng có thể có cái ý tưởng mới, xem ra hắn sai rồi, vô luận tới khi nào thì trong mắt Thẩm Vinh Hưng cũng chỉ có cổ phần trong tay hắn, hiện tại còn có5% cổ phần trong tay vợ của hắn nữa.

Hắn ký thực chướng mắt 10% cổ phần của Thẩm thị này, nhưng thấy Thẩm Vinh Hưng vì số cổ phần này mà nhảy nhót hắn chính là không muốn cho ông ta.Lại nói số cổ phần đó là gia gia cho hắn và vợ của hắn, là tâm ý của gia gia, làm thế nào hắn cũng không giao ra ngoài.

Nguyễn Du Du cũng nhìn ra ý đồ của Thẩm Vinh Hưng, nàng nhìn Thẩm lão gia còn đang nằn trên giường bệnh liền cảm thấy: Thẩm Vinh Hưng mới chân chính là người bất hiếu, cha của ông ta còn đang sinh bệnh nằm trên giường, ông ta vậy mà trước giường bệnh nháo sự, còn có Thẩm lão gia còn chưa có nhắm mắt ông ta vậy mà đòi phân chia gia sản.

Cô vẫn là có ý tốt nhắc nhở Thẩm Vinh Hưng "Cổ phần kia là gia gia cho tôi, ông không thể nào làm tôi ngồi tù được."

Đường Tùng Phương xông ra nói "Ai nha, đứa nhỏ này thật là ...., không ai dạy con sao, Người lớn nó chuyện con không cần nói chen vào."

Ý tứ của bà ta chính là cô là người không có giáo dưỡng, Nguyễn Du Du đương nhiên cũng hiểu ý bà ta, cô cong môi cười "Ai nha, cái dì này thật là ....., không ai dạy dì ở trước mặt người bệnh không thể hò hét lớn tiếng sao?"

ĐƯờng Tùng Phương bị cô nói nghẹn đến nụ cười giả dối trên mặt cũng sắp không giữ được, Thẩm Vinh Hưng giận dữ nói "Đừng tưởng rằng lão gia tử sẽ chống lưng cho chúng mày, lão gia tử sáp không được rồi, chúng mày ...."

Ông ta một bên nói một bên lại quay đầu nhìn giường bệnh,đột nhiên cái người mà ông ta nói sắp không được lại ngồi ngay ngắn trên giường bệnh, lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm.

Mồ hôi lạnh của Thẩm Vinh Hưng lập tức tuôn ra, sắc mặt ông ta trắng bệch, lắp bắp nói "Ba.. ba người tỉnh dậy lúc nào?"

Thẩm lão gia "HỪ" một tiếng "Vừa đúng lúc ngươi có ý đồ đánh cháu trai của ta, còn nói ta sắp không được chính là lúc đó."

Thẩm lão gia vẫn luôn là người đứng đầu chèo lái Thẩm thị, Thẩm Vinh Hưng đối với ông ấy vô cùng sợ hãi, trừ bỏ việc con sợ hãi cha còn có một loại sợ hãi của cấp dưới đối với lãnh đạo.

Nhưng ông ta thật mau lấy lại tinh thần. Thẩm lão gia tử có lợi hại như thế nào thì trong tay ông ấy giờ cũng không còn cổ phần của Thẩm thị, có thể nói Thẩm thì đối với ông ấy một phần quan hệ cũng không có.Bây giờ chủ tịch của Thẩm thị là ông ta – Thẩm Vinh Hưng.

Thẩm lão gia tử đã sớm hiểu rõ tình hình, tâm tư của Thẩm Vinh Hưng sao có thể che giấu ông ấy.

Ông khe khẽ thở dài,nói " Ngươi trong tay có 40% cổ phần, cũng đảm vảo ngươi ở Thẩm thị lời nói có quyền lực, cổ phần của Mộc Bạch và Du Du là ta cho bọn nó, ai cũng đừng nghĩ cướp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro