Chương 1: Về Nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Về nước

Edit: Xia_Selenee

-✿-

Cảng Thiên Tân Vệ

Tàu khách cập bến cùng tiếng ồn ào náo nhiệt, chói tai.

Người ra người vào bến tàu, người đưa đón, kẻ dỡ hàng, người kéo xe tất bật chạy qua chạy lại, ngay lập tức bến tàu ngày càng trở nên đông đúc.

Một người đàn ông da trắng mập mạp lao vào chen lấn về phía trước: "Xin nhường đường một chút, xin nhường một chút . . ."

Ông ta chen tới chen lui xung quanh, nhìn những hành khách trong đợt đầu tiên sắp xuống tàu phần lớn đều là những người từ khoang hạng nhất, rồi lại nhìn về phía trước và chờ đợi. Một lúc lâu sau, khi các hành khách trong khoang bình thường bắt đầu đi xuống, trong lòng ông càng thêm vội vàng một chút, đến chiếc khăn trên tay cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Ông đứng suy nghĩ một lúc rồi ngẩn người, lon ton chạy đến bên cạnh bến tàu, nơi mà chiếc Ford đời mới nhất đang đậu với thân hình bóng loáng và sáng chói.

Ông gõ nhẹ vào cửa kính của xe, cửa nhanh chóng rung lên rồi dần hạ xuống, một mùi thơm từ trong xe ập đến, bên trong là một người phụ nữ khoảng chừng hơn 30 tuổi, dung mạo xinh đẹp, mày lá liễu được tỉa tỉ mỉ cẩn thận, mũi cao thẳng cùng đôi môi đỏ mọng. Nhìn vào không chỗ nào mà không đẹp.

Nếu là minh tinh điện ảnh, thì một phần cũng không đẹp bằng.

Điều đó là đương nhiên rồi, đây là vị phu nhân nổi tiếng của thành Bắc Bình, cô Trần Mạn Du.

Người đàn ông mập mạp rũ mi nói: " Cô Trần, khoang hạng nhất đã xuống hết rồi, tôi vẫn không nhìn thấy Bạch tiểu thư đâu, có khi nào ngài ấy không lên chuyến tàu này không?"

Trần Mạn Du châm một điếu thuốc, khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng phun ra một làn khói: " Ý của ông là, đứa nhỏ đấy lừa tôi?"

Người đàn ông mập mạp giật mình, ngay lập tức nói:" Không phải đâu, nhất định là không phải đâu. Tôi lại đó tiếp tục chờ, ngài ấy chắc là xuống trễ thôi."

Ông ấy không dám bất cẩn, lập tức chạy trở về.

Lúc quay lại, lượng khách ở bến đã thưa dần đi.

Ông lúc này đã đổ mồ hôi hột, chỉ mong rằng bà cô nhỏ kia đã thật sự lên trên chuyến tàu này.

Người nơi đây ngày càng ít hơn, ngay khi người đàn ông mập mạp đang dần trở nên tuyệt vọng thì một thiếu nữ trẻ tuổi xuất hiện ngay phía trên boong tàu.

Thiếu nữ môi hồng răng trắng, mặc một bộ sườn xám màu xanh sẫm, tóc đen nhánh nhẹ xoã trên vai, bên tai nàng đeo một chiếc kẹp màu đỏ. Bỗng một cơn gió thoảng qua, tóc nàng nhẹ bay càng tăng thêm mấy phần thần tiên.

Cũng chính vì thị lực tốt, ông liền nhận ra đây là tiểu thư nhà mình.

Người đàn ông mập mạp lập tức chạy tới phía thiếu nữ:" Tiểu thư, ngài đã trở về rồi."

Ông đưa tay định lấy hành lí từ tay thiếu nữ thì lại bị cô dễ dàng tránh né đi qua.

Ông hoảng hốt nghĩ rằng vị đại tiểu thư này có lẽ đã quên mình, lập tức nói:" Tôi là Tiểu Trần Bàn đây! Là nhị quản gia trong biệt thự Trần tiểu thư, ngài còn nhớ tôi không? Chính là người ăn rất ít, uống thì nhiều nhưng người vẫn béo đây!"

Thiếu nữ hơi nhướng mày, cuối cùng cũng nói chuyện:" Dì nhỏ của cháu đâu?"

Trần Bàn lập tức nói:" Bạch tiểu thư mời đi bên này, cô Trần từ sáng sớm đã đến bến tàu chờ ngài. Chúng tôi đã rất lo lắng vì sợ ngài không trở về đây."

Lần này Trần Bàn cầm lấy hành lí của thiếu nữ, cô cũng không từ chối, một tay ông mở đường tay còn lại dẫn đường cho cô.

Thiếu nữ đi theo ông tới trước chiếc Ford, còn chưa đi tới nơi, người ngồi trên xe dường như đã nhìn thấy cô lập tức mở cửa xe, đi nhanh hai ba bước lao tới, đưa tay ôm lấy nàng, hốc mắt ửng đỏ:" Nha đầu chết tiệt này, cuối cùng cũng đã biết quay trở lại."

Cô gái nhẹ nhàng mỉm cười, mềm mại nói:" Con làm dì nhỏ lo lắng rồi."

Trần Mạn Du không quan tâm đến điều đó, vỗ vỗ lưng cô hai cái, than thở: "Lần sau không cho con đi du học một mình ở nước ngoài nữa, con làm dì lo lắng muốn chết. Lúc mẹ con mất giao con cho dì, dì cũng không thể để con xảy ra chuyện gì. Đã nói con với dì sống cùng nhau, mà người cha ma quỷ kia của con lại không đồng ý. Dì thấy dì nên tái giá với hắn, khắc chết hắn cho rồi. Như vậy có thể để con ở cùng với dì."

Trần Bàn đứng kế bên nghe xong lời này, bỗng rùng mình một cái.

Nhưng thiếu nữ nghe xong, cười nói:" Dì vẫn thích đùa như thế này."

Trần Mạn Du ở trước mặt cháu gái không còn vẻ lạnh lùng, cao ngạo như ngày thường, lầm bầm nói:"Biết là con thương cha của mình nhưng tên hỗn đản kia lại không biết đau lòng con. Để một cô gái mười mấy tuổi đi du học một mình. Lương tâm chắc bị chó ăn rồi."

Nàng kéo cô gái, ngón tay khẽ vuốt gương mặt nõn nà, càng thêm đau lòng:" Con ở nước ngoài chắc chịu khổ rồi?"

Cô gái ngoan ngoãn, nhẹ nhàng lắc đầu nói:" Không có đâu, dì nhỏ đừng lo lắng ạ."

Nàng mềm mại dựa vào bả vai của Trần Mạn Du, chỉ nói: "Con chỉ ngồi xe mệt mỏi chút thôi, nên bây giờ có hơi không khỏe ạ."

Trần Mạn Du nghe xong, ngay lập tức: " Thôi, đi lên xe nào, dì đặt khách sạn rồi, chúng ta ở Thiên Tân Vệ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai liền trở về Bắc Bình."

Cô gái gật đầu đáp ứng, bộ dáng hoàn toàn để nàng làm chủ mọi việc.

Khi cả hai chuẩn bị lên xe, thì nghe thấy một giọng nam mang đầy lưu manh truyền đến.

"Miss Trần!"

Trần Mạn Du và thiếu nữ cùng nhìn về phía cách đó không xa, một người đàn ông từ trong xe bước ra, trên mặt mang theo nụ cười, hắn ta nhiệt tình bước tới: " Tôi còn tưởng rằng mình nhìn nhầm người, không ngờ tới đây thật sự là Miss Trần. Đúng là duyên phận, duyên phận!"

Phía sau hắn là bốn tên tuỳ tùng mặc áo khoác đen ngắn đi theo.

Nhìn vẻ mặt của hắn không giống như ngẫu nhiên gặp được nàng, có vẻ như là đến ngăn cản nàng đi.

Trần Mạn Du lãnh đạm nói:" Thì ra là Tạ công tử, hân hạnh được gặp."

Không để Tạ công tử nhiều lời, nàng tiếp tục:" Tôi còn có việc, không thể cùng Tạ công tử nói chuyện."

"Ấy ấy, đừng có như vậy, sao lại đi gấp đến thế?" Vị Tạ công tử này hiển nhiên là không muốn để Trần Mạn Du đi rồi. Sau đó liền không có chừng mực nắm lấy cổ tay Trần Mạn Du, mắt híp lại, đầu tóc bóng loáng phối hợp cùng biểu tình trên mặt, mười phần đều giống kẻ ác cường đoạt dân nữ.

"Ai ya, tay Miss Trần thật là trơn nha, cô dùng kem dưỡng gì vậy? Không bằng nói cho tiểu đệ, để tiểu đệ mỗi ngày dùng một chút, giải nỗi khổ tương tư?"

Hắn giữ chặt tay Trần Mạn Du không buông, Trần Mạn Du khó chịu, sắc mặt trở nên lạnh lùng: " Buông ra! Tạ công tử làm thế này là rất không đúng đấy."

Thấy tình huống như thế, Trần Bàn tiến lên: "Ngươi là ai? Mau buông tiểu thư nhà ta ra. Ngươi thật sự quá đáng mà."

Ông còn chưa đẩy được Tạ công tử ra, tùy tùng phía sau của Tạ công tử đi lên cho một đấm. Trần Bàn ăn một đấm lăn trên mặt đất, rên một tiếng rồi bất tỉnh.

Tạ công tử cười tủm tỉm: "Tại hạ chỉ là muốn mời Miss Trần đến biệt thự nhà ta chơi, cô không cảm thấy phiền chứ?"

Tầm mắt hắn bỗng nhìn tới trên người thiếu nữ bên cạnh, mắt bỗng dưng sáng ngời:" Vị này là. . . Ha ha cùng nhau, đều cùng nhau đến luôn!"

"Tạ công tử thế này là không ổn? Ngươi đây là muốn cường đoạt dân nữ?"

Tạ công tử nói mà không chút ngượng ngùng: " Chỉ là mời thôi mà, Miss Trần đừng nói oan cho tôi vậy chứ."

Một cái tay khác của hắn không khách khí mà đưa lên sờ vào khuôn mặt thiếu nữ bên cạnh: "Thật là mềm. . . A!!"

Hắn trở tay không kịp, đột ngột hét toáng lên.

Thiếu nữ bên cạnh chỉ an tĩnh đứng bên cạnh nắm lấy cổ tay hắn, vặn nhẹ đem cánh tay hắn làm trật khớp.

Hắn liền gào lên: " Mày làm cái gì thế! Vậy mà dám ra tay với tao, tụi bây lên cho tao!"

Bốn tên tùy tùng phía sau hắn sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng xông lên, nhưng thiếu nữ mặc sườn xám dịu dàng kia lại ra tay rất tàn nhẫn, không chút lưu tình nào. Còn chưa kịp đến gần nàng, liền bị một đạp của nàng đạp về phía trước, trong vài ba chiêu không mấy tốn sức đã đem bọn tùy tùng của Tạ công tử đánh cho bầm dập mặt mũi, bất tỉnh lăn trên đất.

"Ngươi ngươi ngươi. . ."

Thiếu nữ bước lên một bước, trực tiếp vả mặt hắn bằng cái túi da nhỏ mang theo bên người, lạnh lùng nói: "Nếu tao còn thấy mày quấy phá dì nhỏ của tao, Bạch Khởi La tao liền chém cho mày thành thái giám!"

-✿-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro