Chương 10: Chơi với con trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ này mẹ vẫn chưa trở về.

Uyển Uyển ngủ no mắt rồi rất lại khó chiều, một hai phải có người ôm, ôm lâu thì Tại Tại lại không vừa ý. Mới đầu dì còn hỗ trợ dỗ dành Tại Tại 1 chút, sau đó Tại Tại không cho dì dỗ nữa, một hai bắt mẹ cùng bé chơi.

Tô Tô giống như trứng chọi đá, nhìn Tại Tại nháo đến khóc phiền lòng, không khống chế được quát bé một câu, giống như làm bé sợ, nghẹn ngào không dám khóc, nhưng vẫn khóc nghẹn.

Tô Tô thầm mắng chính mình một câu, quát bé nhưng mình lại đau lòng.

Nghĩ nghĩ liền gọi điện thoại qua cho Cố Thiệu.

Mới vừa vang một tiếng hắn liền tiếp, Tô Tô nghĩ khả năng hắn bây giờ không có bận.

"Cố Thiệu, mẹ có việc đi ra ngoài, hai đứa nhỏ dỗ không được, làm sao bây giờ?" Tô Tô hỏi, trong thanh âm có chút gấp gáp.

Nghe nàng nói, Cố Thiệu có thể tưởng tượng đến bộ dáng hiện tại của nàng, nghĩ đến chăm sóc chính mình còn không, giờ làm một người mẹ phải chăm sóc hai đứa nhỏ, khẳng định sẽ luống cuống tay chân, Cố Thiệu lập tức mềm lòng, theo thói quen dỗ dành nói: "Em đừng có gấp, trước để dì giúp đỡ, anh hiện tại liền trở về."

"A? Anh hiện tại trở về không làm chậm trễ công việc chứ?"

"Không có việc gì, ở nhà chờ anh."

Có đôi khi vội vàng cũng yêu cầu một ngày bay vài quốc gia, vài khu vực, cũng may hôm nay không bận rộn như vậy, trong công ty có hiệu suất cao về chế độ quản lý, hắn cũng không cần làm việc gì cụ thể, nghe được điện thoại của Tô Tô, xác thật rất muốn về nhà.

Cố Thiệu đem văn kiện trên bàn bỏ qua một bên, kêu trợ lý tiến vào, cho hắn công việc đơn giản một chút, nói mình phải đi về, có điện thoại liên hệ.

"Hiện tại liền trở về ạ?" Trợ lý kinh ngạc, từ lúc hắn tới nhậm chức trợ lý của Cố Thiệu, chưa bao giờ thấy Cố Thiệu về sớm, chỉ sợ trong công ty không có việc gì, hắn thông thường cũng sẽ tăng ca đến khuya.

Cố Thiệu phong khinh vân đạm nói: "Trong nhà con nháo, vợ tôi dỗ không được."

So với Cố Thiệu, tuổi của trợ lý còn lớn lại còn chưa có kết hôn trong lòng liền chịu bạo kích, mà sếp hắn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhi nữ song toàn sếp hắn giống như đang khoe ở trước mắt hắn đi...... Thật tốt a, còn nói như không thèm để ý dáng vẻ. Đêm nay phải gọi điện cho mẹ nói lão nhân gia an bài cho hắn chuẩn bị đi xem mắt thôi.

Cố Thiệu lái xe trở về, phải mất 30 phút mới tới nhà, hắn hận không thể làm ngắn lại một nửa.

Kết hôn ba năm rất ít về nhà sớm, không phải không nghĩ, mà là tưởng tượng đến tình huống như vậy, cảm thấy không còn muốn ở trong văn phòng làm việc nữa.

Nhưng gần đây giống như càng ngày nghĩ đến nàng càng thường xuyên, lúc không có việc gì sẽ cầm lấy di động xem, nếu không có thấy tin nàng đăng tải, thì sẽ cảm thấy mất mát.

Chú ý đến weibo của nàng, nàng gần đây đổi mới các phong cách đều không giống nhau, trước kia tự chụp ảnh luôn để lộ ra một cảm giác uể oải, không nghĩ tới ngày hôm qua đăng ảnh cảm giác thoải mái nhẹ nhàng, cũng không nghĩ tới nàng vẽ cũng là bộ dáng rất tuyệt, mỗi một nét vẽ đều có thể cảm nhận được sự yêu thương với hài tử.

Đây là bộ dáng của vợ mà hắn muốn.

Cố Thiệu khóe miệng không tự chủ được mỉm cười, khuôn mặt luôn luôn tuấn tú không có biểu tình liền nhu hòa rất nhiều.

___

Vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc, còn có giọng nữ ôn nhu dỗ dành trẻ con.

Là Tại Tại với Tô Tô.

Tô Tô nghe thấy tiếng cửa phòng mở, thân ảnh Cố Thiệu xuất hiện ở chỗ ngoặt, thân hình cao lớn, áo khoác để ở khuỷu tay, cúc áo ở cổ áo cởi bỏ, tính khí tuỳ tiện, tuấn lãng cấm dục.

Cho dù ở chung một đoạn thời gian, bình thường dưới tình huống nhìn thấy hắn trái tim vẫn sẽ không chịu nổi liền không khống chế được rung động.

Cái gọi là tình huống bình thường chính là trừ ở trên giường...... Bởi vì Cố Thiệu đi sớm về muộn, thời gian ở chung nhiều nhất của hai người chính là ở trên giường.

Lúc khác đều có mặt mẹ với con nhỏ, còn dưới tình huống hai người riêng tư đều rất ít, không phải ở cùng mẹ nói chuyện với nhau thì chính là chăm con, nhưng cho dù vậy, trong lúc vô tình ánh mắt vẫn đan xen, Tô Tô trong lòng vẫn như cũ sẽ xẹt qua cảm giác nguy hiểm mà dụ hoặc.

Kiếp trước không có tiếp xúc quá nhiều với người như Cố Thiệu.
Nàng có chút yên lặng, lúc trước ở đại học còn đụng qua mấy mỹ nam chất lượng cao, nam sinh học viện nghệ thuật cũng theo đuổi mình, đáng tiếc nàng lại không muốn, chờ tới thời điểm muốn, bọn họ đều là người có chủ.

Công việc sau này làm ở một văn phòng làm việc nhỏ, phòng làm việc có một nam, tuổi tác so với nàng không sai biệt lắm.

Cho nên người như Cố Thiệu, chỉ xuất hiện ở trong ảo tưởng của nàng, gương mặt cực phẩm như vậy, tỉ lệ hoàn mỹ, thân thể hào hảo, quả thực làm cho nàng cảm giác không ngừng không ngừng phun trào, trước đem hắn vẽ ra giấy , phải dùng 1 lực tập trung vào bút pháp, bừng bừng phấn chấn cơ bắp, mồ hôi, nàng thậm chí có thể làm cho người ta nghe được hơi thở từ tranh của nàng......

Ý nghĩ nảy lên trong mắt mãnh liệt, Tô Tô xoay người Tại Tại lại, "Cố Tại, đừng khóc, ba về rồi kìa."

"Ba ba." Thanh âm Tại Tại kêu ba ba có điểm tủi thân, hai chữ đều là ba ba, siêu cấp đáng yêu, chỉ là hiện tại đang khóc, đôi mắt hồng hồng, nhìn vừa ủy khuất vừa đáng thương.

Cố Thiệu thấy bộ dáng của bé không nín được cười, đem quần áo đặt ở ghế, xoay người lại ôm bé.
Hắn ôm bé so Tô Tô ôm nhẹ nhàng hơn nhiều, bàn tay to để ở dưới nách Tại Tại, tay hắn thon dài, Tại Tại thân mình lại nhỏ, cơ hồ có thể ôm hết, không cảm giác được hắn dùng sức, đã thấy hắn nhẹ nhàng ôm Cố Tại đặt ở trên cổ mình.

Tô Tô nhíu mày, "Anh mau thả xuống đi, xương của Tại Tại còn chưa có chắc chắn đâu."

"Không sao, anh đỡ được."

Cố Tại "khóc nhè" ngồi ở trên vai ba ba lập tức không khóc, trong chốc lát lại muốn ba ba ném cao hơn.

Tô Tô thấy bọn họ là chơi đến điên rồi, mặc kệ hai người bọn họ.

Chạng vạng Khúc Thanh Vĩ gọi điện thoại trở về, hỏi bọn nhỏ thế nào.
Tô Tô nói cho Khúc Thanh Vĩ nàng gọi Cố Thiệu trở về, vốn nghĩ Khúc Thanh Vĩ sẽ trách cứ nàng không hiểu chuyện, quấy rầy Cố Thiệu bận rộn, không nghĩ tới bà chỉ nói: "Vậy cũng tốt, hai vợ chồng ăn tối trước đi, mẹ không về ăn cơm đâu."

Từ lúc xuyên qua đến nơi này, trước nay chưa thấy Khúc Thanh Vĩ không về nhà ăn cơm, Tô Tô có điểm lo lắng, "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Khúc Thanh Vĩ không cho nàng hỏi.

Tô Tô chỉ có thể thở dài một hơi, "Được rồi, có chuyện gì nhất định phải nói cho con biết, nếu ta giúp không được," nàng trộm liếc qua Cố Thiệu, hạ giọng nói: "Không phải còn có Cố Thiệu sao?"

Có lẽ ở trong mắt nguyên chủ, thì ba mẹ mới là người một nhà, Cố Thiệu giống như một người ngoài, ngay cả hai người đã có con nhưng lại giống như chỉ là con của mình Cố Thiệu, cùng nàng không có tí quan hệ, nhưng khi xuyên qua, nàng lại cảm thấy Cố Thiệu mới là chính người mà thân mật nhất.
Nàng cùng hắn từng chặt chẽ như vậy, tiếp xúc gần lại từng chút 1, loại thân cận này thậm chí là Khúc Thanh Vĩ cũng không so được.

Khúc Thanh Vĩ nói không có việc gì, tắt điện thoại.

Tô Tô đem bé con Uyển Uyển để trên giường, đi qua phòng khác tìm Cố Thiệu cùng Tại Tại, Tại Tại ngồi ở giữa hai chân của Cố Thiệu, Cố Thiệu đang cầm một món đồ chơi vừa dạy hắn nói chuyện.

Tô Tô tại vị trí này chỉ có thể thấy phía sau lưng của Cố Thiệu cùng Tại Tại đang vươn cái chân nhỏ.

Nàng che miệng cười một tiếng, trong mắt hiện lên một cái chớp mắt giảo hoạt, tay chân nhẹ nhàng chạy đến phía sau Cố Thiệu, ngồi xuống từ sau lưng hắn leo lên, nghịch ngợm tới gần hắn, ở vành tai hắn nhẹ nhàng thổi 1 luồng khí.

Cố Thiệu cơ hồ trong nháy mắt bắt lấy tay đang duỗi đến phía trước của nàng, hơi dựa về phía sau, là đụng ngay chỗ đầy đặn.

Hắn lại chạy nhanh chóng đưa người về phía trước, quay đầu lại nhìn nàng.

Tô Tô còn chưa có hồi phục, đụng tới nơi đó nàng sẽ đau, ngày thường Cố Thiệu đều rất chú ý.

Tô Tô ghé vào đầu vai hắn, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì."

Tay lại chọt chọt đỉnh đầu Tại Tại ở trước người hắn, "Tại Tại, mẹ chơi với con nha, để ba đi nấu cơm."

Cố Thiệu còn chưa nói, nhưng Cố Tại đã tức giận bò dậy, chân đạp lên đùi ba ba, toàn bộ thân mình đều ghé vào trước ngực ba ba, đẩy Tô Tô, hung hăng nói: "Đi, đi." Giống như không muốn để Tô Tô leo lên vai ba ba giống bé.

Cố Thiệu sợ bé đứng không vững, duỗi tay vòng né lại, mắt mang ý cười.

Tô Tô tức giận, "Con đuổi mẹ đi? Đứa nhỏ vô lương tâm, vậy mẹ liền không đi!"

Cố Tại dậm chân, kêu to i i a a.

Tô Tô nhỏ giọng hỏi Cố Thiệu, "Con dẫm có đau hay không?" Vẫn là 1 đống thịt nhỏ 30 cân a, nếu ở trên đùi mình nhảy, còn không đau chết a.

Cố Thiệu lắc đầu nói không có việc gì, đem Cố Tại xách qua một bên, đứng lên, nói: "Muốn ăn gì? Anh đi làm cho em."

"Tối rồi, vậy làm vài món đơn giản thôi."

Tuy rằng nàng cũng biết nấu cơm, nhưng là nếu có người nấu, nàng vẫn là muốn lười biếng.
Bất quá Cố Tại khả năng có chút tức giận, giống cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng Cố Thiệu, hoàn toàn mặc kệ Tô Tô có ý chào mời bé.
Cũng có thể ba ba cùng bé chơi thời gian không nhiều lắm, cho nên bé càng muốn tới gần ba ba.

Tô Tô sợ Cố Tại sẽ ảnh hưởng tới Cố Thiệu, cuối cùng phải đi vào phòng bếp với bọn họ.
......
Khúc Thanh Vĩ khi trở về thì Cố Thiệu với Tô Tô mới vừa ăn cơm xong, Tô Tô ngửi thấy trên người bà một cỗ mùi nước sát trùng ở bệnh viện, thấy thần sắc bà mệt mỏi, liền không hỏi bà tại sao.

Để bà đi nghỉ ngơi một chút.

Đêm nay nàng cùng Cố Thiệu ở lại với Cố Tại.
Uyển Uyển ban đêm quá dính người, giống như có kinh nghiệm từ dì chiếu cố cho bé.
Cố Tại liền bớt lo nhiều, chỉ cho uống sữa 1 lần lúc nửa đêm .

Trở về phòng, Cố Thiệu trông Cố Tại, Tô Tô đi rửa mặt , chờ nàng rửa mặt xong rồi đổi cho Cố Thiệu.

Tô Tô rối rắm một lát, vẫn là gọi điện thoại cho Tô Nghị.
Không có người nhận, lại gọi một lần nữa vẫn là không ai nhận, vậy quên đi, nàng không gọi nữa.

Ôm Cố Tại ở trên giường chơi.
Thời điểm Cố Thiệu ra tới liền thấy Tô Tô đem Tại Tại ôm vào trong ngực, xem ra con của hắn cùng vợ hắn đã giải hòa.

Đem Tại Tại dỗ ngủ, Cố Thiệu ôm Tô Tô nằm xuống, tay theo thói quen ở trên người nàng xoa tới xoa lui......

Nàng liền đẩy hắn ra, cùng hắn nói đến chuyện hôm nay.

"Hôm nay Ninh Khả cùng Bạch Ninh Việt tới nhà chúng ta."

"Ân, vợ con nhà Bạch Hi Nham ." Cố Thiệu thế nhưng nhớ kỹ Bạch Hi Nham.

Tô Tô nhớ tới tối hôm qua bởi vì Bạch Hi Nham dẫn tới thảm kịch, xấu hổ buồn bực đem cánh tay Cố Thiệu nâng lên cắn một ngụm, lại nói: " Công chúa của anh thích tiểu soái ca nhà người ta, cho người ta hôn thế nhưng lại không cho Tại Tại hôn."

Tô Tô nghe Cố Thiệu nhàn nhạt "Ân" một tiếng, vốn tưởng rằng hắn không thèm để ý, lại phát hiện cánh tay đang xoa ở bên hông mình lực đạo tăng lên.

Cái nam nhân tâm khẩu bất nhất này.

Editor: Chanh dây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro