Chương 9: Bạch Ninh Việt tới chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngày hôm nay có lẽ sẽ không có gió, có thể để cho Uyển Uyển đã lớn hai tháng ra ngoài hít thở không khí, Tô Tô đang bế Uyển Uyển, hôn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Mẹ, tiểu bảo bối, đi thôi, chúng ta đi thôi ."

Bé con đã lớn hơn 1 chút, mùa hè hơi nóng nên không cho bé đi giày, bàn chân nhỏ lộ ở bên ngoài, ngón chân còn chưa dài bằng đầu ngón tay, chỗ nào cũng đều nho bé, thịt thịt, ôm vào trong ngực mềm chịu không được.

Trách không được người ta đều thích tiều tâm can, vật nhỏ như thế, thật sự là nói tiểu tâm can cũng không được.

Để dì giúp việc đẩy xe trẻ em, hướng  ngoài sân đi tới.

Tại Tại đứng bên cạnh Tô Tô, thấy mẹ ôm em gái nhỏ, trong lòng có chút hụt hẫng, ánh mắt mong chờ nhìn Tô Tô.

Tô Tô đi hai bước, bé liền đi lên ôm lấy chân Tô Tô, túm lấy quần Tô Tô, ngước đầu nói: "Ôm, ôm."

Tô Tô đành phải ôm Uyển Uyển ngồi xuống, "Tại Tại, con đừng kéo mẹ đi có được không, em gái nhỏ chưa biết đi, mẹ phải ôm muội muội."

Tại Tại bĩu môi, không thuận theo, "Mẹ, ôm, ôm."

Tại Tại bình thường rất thích em gái nhỏ, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ, nếu là mẹ yêu thương em gái nhỏ hơn 1 chút, bé liền sẽ náo, không phải là không muốn để mẹ yêu thương em gái nhỏ, chỉ là bé muốn có được 1  chút tình cảm từ mẹ của mình nhiều một chút.

Tô Tô cũng không đành lòng từ chối bé khi nhìn thấy biểu cảm ủy khuất trên khuôn mặt đáng yêu, nhưng nàng xác thực không có cách nào vừa ôm Uyển Uyển vừa ôm Tại Tại a.

Nghĩ nghĩ, nếu không thì đem Uyển Uyển bỏ vào bên trong xe đẩy trẻ em, còn chưa kịp thắt dây an toàn lại thì Uyển Uyển liền khóc, "A a a, Uyển Uyển không khóc Uyển Uyển không khóc, mẹ ôm ôm."

Thế là Tại Tại oa oa khóc...

Cuối cùng vẫn là Khúc Thanh Vĩ tới, dỗ 1 lúc.

Khúc Thanh Vĩ nói có việc ra ngoài một chuyến, để Tô Tô trông hai đứa bé, Tô Tô đối với việc này thật khó khăn, nhưng cũng không thể không cho mẹ ra ngoài, liền nói với mẹ nhanh đi đi, mình sẽ cố gắng trông 2 đứa nhỏ này.

Tô Tô ôm Uyển Uyển đã ngủ đặt ở trong xe nhỏ.

Tại Tại đang bên cạnh một mực lôi kéo ống quần của nàng, thấy mẹ cuối cùng ôm em gái nhỏ đã ngủ vào trong xe, liền bổ nhào vào trong ngực mẹ, rồi đòi mẹ ôm.

Tô Tô không đành lòng mặc kệ tiểu tổ tông này, nhìn mặt bánh bao của bé giống với Cố Thiệu, so với Cố Thiệu thì làm người ta yêu hơn nhiều, " Vừa rồi mẹ ôm em gái nhỏ không có ôm Tại Tại, mẹ chơi cùng Tại Tại một lát có được hay không?"

Ôm bé 1 lúc, ôm một hồi cánh tay lại mỏi.

Hai tiểu tổ tông này, hầu hạ thật mệt mỏi. Cũng không biết Cố Thiệu cùng nguyên chủ nghĩ như thế nào, để cái tiểu quỷ này tuổi chênh lệch nhau ngắn như vậy.

Ninh Khá vào lúc này nắm tay Bạch Ninh Việt đi tới.

Tại Tại vừa nhìn thấy Bạch Ninh Việt muốn đi xuống tìm Bạch Ninh Việt chơi, Tô Tô liền ôm chặt bé không để bé tới.

Bạch Ninh Việt trông thấy Tại Tại, khuôn mặt nghiêm túc xuất hiện ý cười, đứa bé tự nhiên là đang cao hứng.

Đọc qua tiểu thuyết Tô Tô chỉ biết hai người bọn họ là phát sinh từ bé, cũng không nghĩ tới hai người bọn hắn lại bắt đầu sớm như vậy.

Bạch Ninh Việt muốn đi qua tìm Tại Tại chơi, nhưng thấy Tô Tô thì lại  không dám tới gần, nắm lấy tay mẹ mình đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Trẻ con đối với những nguy hiểm thường rất nhạy cảm, Tô Tô đề phòng bé, bé liền sợ Tô Tô, mà trên mặt Tô Tô còn mang theo nụ cười.

"Ninh tiểu thư cùng Ninh Việt đến chơi à? Mau ngồi đi."

Trong sân bố trí rất nhiều đồng thú, có nơi để 2 cái ghế dựa, nơi khác còn có cả băng ghế bố, mỗi ngày đều mời nhân viên tới quét dọn, thu dọn rất sạch sẽ.
(Cũng không biết từ đồng thú có nghĩa là gì nên mng thông cảm :>
Ai biết thì nói nha hihi )

"Mẹ Tại Tại gọi tôi là Ninh Khả được." Ninh Khả không có chú ý tới Tô Tô không muốn để cho Tại Tại cùng Ninh Việt chơi, nàng cũng không có nghĩ tới Tô Tô sẽ không muốn cho Tại Tại cùng Ninh Việt chơi.

Bình thường người ta không để cho con mình chơi đùa với 1 đứa trẻ khác, đều là bởi vì phẩm chất và giáo dục của người nhà họ có tốt hay không, Ninh Khả với Bạch Hi Nham và Tô Tô với Cố Thiệu gia thế đều tương đương, giáo dưỡng cũng đều rất tốt, không có đạo lý Tô Tô sẽ không cho Tại Tại chơi với Ninh Việt.

Ninh Khả nói: "Ninh Việt giống cha của bé, trời sinh tính tình kì quái, không thích cùng đứa trẻ khác chơi, cũng chỉ có Tại Tại là chơi cùng, ngày hôm nay ở ngoài không thấy Tại Tại, không vui, nếu không phải lôi kéo tôi tới, tôi không nghĩ tới bé lại nhớ đường, chính là nhớ đường đến nhà của Tại Tại thì dừng lại."

Tô Tô thầm nghĩ không hổ là nam chính, quả nhiên thiên phú dị bẩm, còn nhỏ như vậy liền nhớ đường.

Vầng sáng lớn như vậy, Tô Tô càng kiên định hơn không cho Tại Tại tới trêu chọc hắn.

Thân là hai tiểu bảo bối của mình, nhìn thấy tiểu bảo bối cao hứng nàng so với ai khác cũng đều cao hứng hơn, trông thấy tiểu bảo bối khóc, nàng so với ai khác cũng đều gấp hơn, nếu như lại để bọn hắn rơi vào kết cục như trong sách đã viết kia, nàng nhất định sẽ điên mất!

Kiên quyết không thể để cho Tại Tại với Uyển Uyển cuốn vào chuyện Bạch Ninh Việt cùng Phạm Tư Vũ! Chỉ có thể tránh bọn hắn, thì Tại Tại cùng Uyển Uyển mới có thể bình an.

Ninh Khả cúi người ngồi xổm ở trước mặt Bạch Ninh Việt, nàng khí chất xuất chúng, trên mặt ý cười lúc lộ ra mười phần ưu nhã, ôn nhu nói với Bạch Ninh Việt: "Ninh Việt, đây là dì Tô, mau gọi dì Tô."

Bạch Ninh Việt bị Ninh Khả đẩy lên trước mặt Tô Tô, mắt to đen bóng sợ hãi, âm thanh thật nhỏ kêu lên "Dì Tô", âm thanh như trẻ đang bú sữa kêu, nghe có chút mập mờ.

Tô Tô hướng hắn cười dưới, nhìn về phía Ninh Khả, có chút xa cách nói: "Ninh Việt thật thông minh, Tại Tại đến bây giờ còn chưa biết nói hai chữ."

Ninh Khả lắc đầu nói không có, "Tôi thấy Tại Tại rất lanh lợi, ở bên ngoài lúc chơi cùng tất cả mọi người đều thích đùa hắn, hắn chính học thuyết lời nói a, mà so với Ninh Việt nhỏ hơn nửa tháng, Ninh Việt lớn như vậy mới biết nói."

Tô Tô không có đáp lời, Ninh Khả trông thấy Uyển Uyển trong xe đẩy trẻ em, cong môi cười, trong mắt đều là ấm áp, không có ai không thích em bé vừa ra đời , bọn trẻ đều là thiên sứ, người ta trông thấy liền cao hứng.

Ninh Khả buông Bạch Ninh Việt ra, "Ninh Việt, ngươi không phải đến Tại Tại chơi sao? Đi với Tại Tại ra một chỗ chơi đi, mẹ đi nhìn em gái Uyển Uyển một chút."

Nàng vừa nói vừa đi về hướng xe đẩy trẻ em, xuyên thấu qua cửa sổ có rèm bên trên nhìn xuống xe đẩy trẻ em, Uyển Uyển đang ngủ mặt đỏ bừng, vô cùng khả ái.

Ngẩng đầu nhỏ giọng nói với Tô Tô: "Bé con thật đáng yêu, tôi lần trước gặp bé thời điểm bé vừa ra đời, lúc này mới  nhiều hơn một tháng một chút, khuôn mặt càng nẩy nở, đuôi lông mày mắt mũi đều giống như cô."

Tô Tô cười cười không nói chuyện,  trong lúc đó trong đầu đang lập kế hoạch để tách Ninh Việt với Tại Tại ra, tận dụng khả năng tìm cách để giảm bớt khoảng cách hai đứa lại.

Để dì giúo việc đi vào trong phòng đồ chơi đem bóng da lấy ra, bóng da mềm, khí lực của trẻ con đá cũng sẽ di chuyển, mà không bị đau bọn trẻ.

Dì giúp việc đem bóng đưa cho Tô Tô, Bạch Ninh Việt cùng Tại Tại đang nhìn bóng da nhỏ trong tay Tô Tô, trong mắt lóe sáng lấp lánh ánh sáng.

"Mẹ, mẹ."

Ninh Việt cũng không quá thuần thục hô "Dì Tô" .

Tô Tô bật cười, "Hai đứa oắt con mới lớn như vậy liền thích chơi bóng a."

Xoay người nhìn Uyển Uyển, Ninh Khả cười nói: "Hừm, Ninh Việt không thích nói chuyện, nhưng là thích chơi, từ khi mua cho bé bóng da nhỏ, trong nhà liền bị bé làm cho rối bời, đi đâu cũng đá, cha của bé tức giận đến nỗi muốn đánh bé."

"Vậy thì bé lên sơ trung cao trung chẳng phải là muốn thu hoạch một đống con gái, nam sinh chơi bóng rổ hấp dẫn người ta nhất, Ninh Việt của nhà cô dáng dấp lại đẹp trai như thế."

"Ha ha, Tại Tại không phải cũng vậy sao? Đến lúc đó để bọn trẻ học chung một trường học, không biết ai sẽ trở thành giáo thảo, ha ha." Nàng chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện đó, đã cảm thấy khôi hài.

Ninh Khả nói như vậy ngược lại nhắc nhở Tô Tô, hai nhà ở cùng 1 tiểu khu, ở gần như vậy, nếu như khi còn bé tránh không khỏi Bạch Ninh Việt, lên tiểu học về sau liền hoàn toàn có thể tránh a, chỉ cần không cùng một trường học liền tốt nha, đến lúc đó bọn hắn nhất định sẽ hình thành 1 vòng tròn, liền sẽ dần dần càng lúc càng xa.

Mà vấn đề không hoàn toàn ở trên người Bạch Ninh Việt, Phạm Tư Vũ mới là cái khó của Tại Tại, nếu như Tại Tại không đụng tới Phạm Tư Vũ, vậy hắn cũng sẽ không chất xúc tác  của tình cảm Phạm Tư Vũ với Bạch Ninh Việt.

Nếu như Tại Tại không thích Phạm Tư Vũ, vậy thì không thành vấn đề.

Để Tại Tại tránh xa Phạm Tư Vũ mới là chuyện đúng đắn.

Mà so với Tại Tại, Uyển Uyển mới là thật sự nên tránh xa Bạch Ninh Việt.

Trên sách nói Bạch Ninh Việt cùng Cố Tại là phát sinh từ nhỏ, Cố Tại lúc đi tìm Bạch Ninh Việt, Cố Uyển cũng sẽ theo tới, đằng sau Bạch Ninh Việt hô Ninh Việt ca ca, Ninh Việt ca ca, chờ tới lúc đó, thì đã thích Bạch Ninh Việt.

Bên trong rất có một màn kinh điển Tô Tô còn nhớ rõ, lúc Phạm Tư Vũ đi tìm Bạch Ninh Việt, chính là trông thấy Cố Uyển kéo cánh tay Bạch Ninh Việt.

Khi đó Phạm Tư Vũ vốn cho rằng Bạch Ninh Việt thích nàng, nhưng hắn thế mà cùng đang cùng Cố Uyển thân mật, trong lòng nhất thời nổi nóng, tự nhủ không nghĩ hắn là loại người này, thật tốt chính mình không có thích hắn trước.

Cố Uyển bản năng đối sự xuất hiện  của Phạm Tư Vũ là có địch ý, liền đem Bạch Ninh Việt ôm sát hơn, cố ý đề cao âm lượng gọi hắn Ninh Việt ca ca, để Phạm Tư Vũ nghe thấy.

Bạch Ninh Việt không có em gái, cho nên luôn đem em gái Cố Tại xem như em gái mình, cho nên cũng không có cảm thấy có cái gì lạ.

Đến mức để Phạm Tư Vũ hiểu lầm thật lâu.

...

Tô Tô chau mày, Uyển Uyển đã có anh trai, không cần để người khác xem bé là em gái nữa.

Nàng còn đang nhìn Uyển Uyển với Ninh Khả liền gọi qua, "Ninh Khả, cùng qua đây chơi đá bóng cới bọn trẻ đi."

"Tốt."

Tô Tô với Tại Tại đứng một bên, Ninh Khả với Bạch Ninh Việt đứng một bên, Tô Tô rất có tâm cơ đoạt tất cả  bóng Bạch Ninh Việt đá ở bên kia, ngăn chặn Bạch Ninh Việt với Tại Tại giao lưu, cuối cùng, chỉ có Bạch Ninh Việt cùng Tô Tô đá qua lại, Tại Tại cùng Ninh Khả ở một bên nhìn lấy bọn họ chơi.

Một tiểu tử  lùn béo cùng một phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, trong sân còn thỉnh thoảng có cười tiếng vang lên.

Nếu Tô Tô không biết tương lai bên trong quyển sách kia, có lẽ sẽ cảm thấy hôm nay là một ngày rất nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng nàng lại biết.

Thẳng đến khi Uyển Uyển tỉnh, đột nhiên khóc lên, Tô Tô mới dừng lại, đi rửa tay rồi ôm bé lên.

Bạch Ninh Việt nhìn dì Tô đi rồi, không tự chủ được đi theo, liền đi tới trước mặt Tô Tô đang ôm Uyển Uyển.

Ninh Khả gọi bé: "Ninh Việt, tới đấy với Tại Tại đi rửa tay."

Tại Tại không sợ người lạ, Ninh Khả muốn dẫn bé đi rửa tay bé liền đi theo, Ninh Việt mắt nhìn Tô Tô cuối cùng chạy đến bên mẹ mình.

Tô Tô nói sau lưng bọn họ, "Làm phiền cô rồi." Nói là cho Ninh Khả nghe, phiền nàng giúp Tại Tại rửa tay.

Ninh Khả nói không có gì.

Chỉ chốc lát sau hai tay cùng mặt đều rửa sạch sẽ, 2 oắt con đăng đăng đăng chạy tới, trước mặt Tô Tô  thì dừng lại.

Tô Tô ôm Uyển Uyển trên ghế ngồi, hai oắt con vừa vặn có thể nhìn thấy Uyển Uyển.

Tại Tại muốn nhìn mặt em gái nhỏ Uyển Uyển, Tô Tô đem tay của hắn cầm một bên, "Con đừng làm em gái đau."

"Em gái nhỏ."

Tại Tại nhịn không được, Tô Tô đành phải di chuyển người Uyển Uyển lại.

Ai biết vừa lúc để Uyển Uyển trông thấy Bạch Ninh Việt, Uyển Uyển nhìn Bạch Ninh Việt lạ lẫm nửa ngày, đột nhiên nở nụ cười.

Tô Tô: "..." Đứa trẻ nhỏ như vậy mà đã có sở thích của mình sao? Vẫn là nhìn Bạch Ninh Việt thì vui?

Ai, Bạch Ninh Việt quả nhiên là kẻ gây họa.

Ninh Khả lại nói: "A..., Ninh Việt, xem ra em gái Uyển Uyển rất thích con đấy."

Tô Tô tranh thủ thời gian giải thích nói: "Uyển Uyển thích cười, trông thấy người lạ liền cười."

Ninh Khả không để ý Tô Tô, nhìn thấy vẻ trông mong em gái Bạch Ninh Việt liền nói: "Ninh Việt, con hôn em gái một cái có được hay không?"

Bạch Ninh Việt nghe lời nói mẹ xong bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Uyển hôn một cái, lại mở to hai mắt em gái, Uyển Uyển lại lộ ra nụ cười chưa có răng.

Tại Tại cũng muốn đi hôn em gái.

Tô Tô: "Vậy Tại Tại cũng hôn em gái một cái đi."

Tại Tại tiến tới, quả nhiên giống như  lần trước, em gái liền khóc, không cho hắn hôn.

Tô Tô thầm nghĩ Uyển Uyển cũng quá không cho anh trai tí mặt mũi nào...

...

Ninh Khả biết giờ cơm đã đến, liền chuẩn bị mang Bạch Ninh Việt về nhà, "Ninh Việt, chúng ta về nhà đi."

Ai biết Bạch Ninh Việt đứng chỗ ấy bất động, Ninh Khả đi tới kéo hắn, hắn liền giãy dụa.

"Sao thế Ninh Việt? Con không muốn đi sao?" Ninh Khả kiên nhẫn mà hỏi.

Tô Tô cũng nhìn về phía bé, phát hiện bé đột nhiên xích lại gần mình, đi cà nhắc.

Ninh Khá đột nhiên cười to lên, "Ninh Việt có phải là muốn hôn dì Tô không?"

"A?" Ngược lại ngoài ý muốn Tô Tô,  cúi đầu xuống, tiểu oắt con thật đúng là tại bên mặt nàng hôn.

Ninh Khả nói: "Vừa rồi cô cùng chơi bóng với bé, bé rất cao hứng, biết rằng Ninh Việt cũng không thích cùng người khác thân cận a."

Tô Tô nhìn tiểu oắt con đang chạy đi, cảm thấy có chút buồn cười.

Lại nhìn Tại Tại một chút, trên mặt bọn trẻ cũng còn rất ngây thơ, rất nhỏ rất đơn thuần, nhưng một khi lớn lên, thay đổi bất thường.
Editor: Chanh dây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro