Chương 8: Trêu đùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tô hầu như cùng Tại Tại chơi cả buổi trưa, Tại Tại vốn theo thói quen giữa trưa sẽ đi ngủ, nhưng hôm nay chơi vui qua dẫn tới ngủ không được, mãi cho đến bốn giờ rưỡi chiều mới đòi đi ngủ, bình thường bé rất ngoan, nhưng khi buồn ngủ thì tính tình liền lớn, Tô Tô không có kinh nghiệm dỗ trẻ con ngủ, chỉ có thể để bà ngoại tới dỗ.

Vừa lúc Cố Thiệu gọi điện thoại tới, Tô Tô ra phòng khách nghe điện thoại.

Ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon, thân hình tinh tế mềm mại, tóc tùy ý ở sau ót búi lên, trên trán xoã ra mấy sợi tóc như vô ý, khóe môi có chút câu lên, trong mắt ôn nhuận lại lộ ra vài tia ôn nhu.

"Chồng ơi ~, nhớ em không?" Nếu như không ở trước mặt nói những lời buồn nôn này, Tô Tô là sẽ không cảm thấy ngượng ngùng, mà lại làm đại mỹ nam phản ứng, sẽ để cho nàng có một loại khoái cảm kỳ lạ.

Cố Thiệu nghe thấy câu tra hỏi này, đầu óc dừng lại, vốn muốn nói chính sự liền đem quên đi.

Không biết làm sao mới tốt, nàng lần đầu tự hỏi mình như vậy...

Cố Thiệu ho nhẹ một tiếng, "Em đang làm cái gì vậy?"

"A ~, anh không trả lời vấn đề của người ta." Tô Tô giả bộ tức giận, thực ra lại đang che miệng cười đáp, thân thể liền phát run.

Cố Thiệu bất đắc dĩ, trầm mặc xuống, thấp giọng nói: "Ừm."

"Ừm?"

Cố Thiệu không nguyện ý nói, biết rằng hắn có bao nhiêu khát vọng với nàng, lại biết mình không phải người trong lòng nàng, mà lại nói loại lời trêu đùa này trong tình huống thành phần chiếm đa số dưới, hắn không có cách nào để cho mình ở trước mặt nàng có chỗ giấu mặt đi.

Rốt cục nghĩ lại bản thân gọi điện thoại về đến để làm gì, Cố Thiệu bất động thanh sắc nói sang chuyện khác, "Đêm nay anh có bữa tiệc, không thể trở về cùng ăn cơm với em và mẹ, không cần chờ anh."

Trong trí nhớ, Tô Tô cũng có mấy lần biết Cố Thiệu không thể trở về ăn cơm cùng mình, gọi điện thoại cho nguyên chủ, nguyên chủ không thèm để ý hắn, chỉ nhàn nhạt nói một tiếng biết rồi liền cúp điện thoại.

Kiếp trước ba cũng thường xuyên xã giao không trở về nhà, mẹ đều là quan tâm dặn dò ba rất nhiều, đó mới là quan hệ vợ chồng bình thường đi, nàng có thể cảm giác được Cố Thiệu đối với nguyên chủ rất tốt, bây giờ nàng đã chiếm thân thể của nguyên chủ, cũng phải tiếp nhận phần tình cảm này thật tốt, như vậy, hẳn là đủ khả năng đáp lại tình cảm của Cố Thiệu tốt một chút ít nhất phải thông cảm một chút đối với công việc vất vả của hắn.

Tô Tô nhớ tới mẹ thường nói vài lời với ba, cười liền nói: "Công việc thật vất vả đi, uống ít rượu một chút a, về nhà sớm 1 chút a."

Cố Thiệu cầm di động im lặng một chút, lời nói đi đến đại não, lập tức liền nói "Hừm, anh sẽ uống ít một chút, cũng trở về nhà sớm."

Cách microphone Tô Tô tự nhiên không cảm giác được Cố Thiệu đang nói 1 cách kì lạ, "Vậy thì tốt, anh không trở lại em cũng không dám một mình về nhà, nếu như anh trở về sớm, liền đến nhà mẹ đón em, về muộn thì em ở nhà của mẹ ngủ, tự anh về nhà 1 mình đi."

"Ừm."

...

Để dì giúp việc làm xong bữa tối, Tô Tô cùng mẹ hai người ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi ngồi ở trên ghế sa lon nói chuyện phiếm, bàn bạc để mua đồ cho bọn trẻ, hoặc là ngày nào đó đi ra ngoài chơi.

Tô Tô đột nhiên nhớ tới việc mẹ cùng với Ninh Khả có quen biết, ngồi thẳng lên hỏi: "Mẹ, người cùng Bạch Ninh Việt còn có mẹ của đứa bé là Ninh Khả có quen biết sao?"

"Quen a, mẹ thường xuyên mang Tại Tại đi ra ngoài chơi luôn gặp 2 mẹ con họ, Ninh Khả còn qua nhà chúng ta mấy lần, con cũng đi ra ngoài chơi không có cùng người ta nói chuyện sao." Nói đến chỗ này nhíu mày, liền quở trách con gái nhà mình, "Nhìn xem người ta làm mẹ như thế, con xem lại con xem."

"Con...con không phải người mẹ tốt à." Tô Tô lấy lòng cười nói.

Cũng không biết tại sao nàng mấy ngày nay lại luôn luôn nũng nịu, Khúc Thanh Vĩ nhìn dáng vẻ này của nàng liền không có cách, "Người nào nuôi con thì người đó sẽ chú ý, con nuôi con nhưng con lại không chú ý, đến lúc đó bọn trẻ đối với con cũng sẽ không chú ý tới con."

"Vâng vâng vâng." Mẹ của nàng câu này nói đúng, trong sách chỉ nói Tại Tại dường như cái gì cũng sợ ba ba, nói đều không có nói một câu với việc thái độ của bé đối mẹ của mình, Cố Uyển việc đó ngược lại là 1 vấn đề, nàng cũng chỉ đối mẹ một ý nghĩ oán giận.

"Mẹ, Cố Tại với Bạch Ninh Việt khi nào thì thân nhau? Con nhìn 2 đứa chơi rất vui."

"Thời điểm Cố Tại biết bò thì hai đứa liền quen biết, tiểu gia hỏa Bạch gia kia tính tình khá kì quái, đứa trẻ nhà nào cũng đều không để ý, cũng chỉ cùng Tại Tại chơi, chỉ lớn hơn nửa tháng so với Tại Tại, tháng mười liền ra đời."

Ha ha, Tô Tô cười, hiện tại 2 tiểu tử kia chỉ đang chơi cùng nhau, chờ tới lúc thành tình địch, không biết chỉnh Tại Tại làm sao đây.

"Mẹ nhìn đứa bé đó cùng với mẹ của đứa bé đó là người thế như nào?"

"Ninh Việt nhìn thì nhỏ nhưng trong lòng có rất nhiều chuyện, nhìn ra là một đứa bé thật thông minh, mẹ của đứa bé đó cũng là người rất tốt, đứa bé đó có cái gì dùng đồ tốt đều sẽ giới thiệu cho mẹ, cũng cho Tại Tại rất nhiều đồ chơi nhỏ, trái lại  còn con..." Bà nhìn Tô Tô lắc đầu, "Chờ sinh nhật của Ninh Việt, con cũng đưa cho người ta chút gì đó, có lòng là được."

"Biết rồi biết rồi, mẹ đừng nói con,  con là người tích luỹ đầy đủ, phải nuôi cả 2 đứa trẻ, rất nhanh liền so với nàng làm liền tốt hơn"

"Con không cần cùng Ninh Khả so sánh, con chỉ cần đừng đem việc ném cho Cố Thiệu là được, khiến cho Cố Thiệu bận bịu cả một ngày trở về, còn phải chiếu cố con, mẹ nhìn thật đau lòng cho nó."

Tô Tô cười, "Vậy mẹ nhất định là mẹ của anh ấy không phải là mẹ của con rồi."

"Lại ghen tị ?"

Tô Tô lắc đầu.

Chuông điện thoại di động của mẹ đột nhiên vang lên, nhìn thấy tên người gọi, nàng sắc mặt biến hóa, đem điện thoại đang rung liền ấn tắt.

Tô Tô hỏi: "Ai vậy, muộn như vậy gọi điện thoại tới?"

"Số lạ mà thôi."

Không bao lâu "Số lạ" lại vang lên.

Bà ấn tắt tiếp.

Lần thứ ba vang lên.

Tô Tô nói: "..." Cũng không biết là số lạ gì mà không tiếp được, "Mẹ, người tốt xấu liền nhận cho người ta nói một tiếng là nhầm số đi."

Khúc Thanh Vĩ có vẻ hơi bực bội, cầm điện thoại lên đi ra ngoài, đưa lưng về phía Tô Tô nói: "Hai đứa nhỏ không biết lúc nào sẽ tỉnh, con đi lên trông bọn nhỏ đi."

Tô Tô "Ừ" một tiếng, mang dép lên lầu.

Nhìn thấy hai tiểu bảo bối đang ngủ, đột nhiên ngứa tay muốn vẽ tranh, nàng mở ra bản vẽ của mình, trực tiếp cầm lấy vẽ, vẽ lại hình dáng lúc ngủ của Tại Tại với Uyển Uyển.

Tranh minh hoạ đơn giản rất nhanh liền vẽ xong, thật đáng yêu, nàng muốn hôn một cái, mở ra tài khoản weibo của nguyên chủ , đăng lên, "Ngày hôm nay Bảo Bảo thật đáng yêu, may mắn mà có giá trị nhan sắc của mẹ di truyền cho Bảo Bảo "

Nghĩ nghĩ lại ngồi trang điểm tỉ mỉ, rồi tự chụp đăng lên.

Tắt điện thoại còn chưa tới một phút đồng hồ, chỉ nghe thấy tiếng bé con khóc vang lên, là Uyển Uyển.

Sau đó Tại Tại cũng bị đánh thức.

Giày vò một hồi thật lâu, Uyển Uyển lại ngủ thiếp đi, Tại Tại lại không ngủ được.

Tô Tô liền đem Tại Tại ôm đến trong một phòng khác, nằm trên giường cùng bé chơi.

Sau đó Tại Tại ngủ thiếp đi, Tô Tô lại quét điện thoại 1 lúc, lúc này Cố Thiệu đi vào.

Chờ hắn đi vào, Tô Tô ngửi một cái, không có một chút mùi rượu.

Cố Thiệu không có đi nhìn Tại Tại, ngược lại đi qua đem Tô Tô ôm lấy.

"Anh cho là em ngủ rồi." Sợ quấy rầy đến Tại Tại, Cố Thiệu ngay bên tai Tô Tô nhỏ giọng nói, hơi thở quét vào khuôn mặt Tô Tô, làm cho nàng thật ngứa.

"Không có, công việc có thuận lợi không?" Tô Tô muốn đẩy hắn ra, Cố Thiệu ôm chặt cực kỳ, không đẩy được.

"Về nhà a?" Hắn nói.

" Mấy giờ rồi, ở chỗ này ngủ đi, anh nằm bên kia, em nằm bên này, Tại Tại nằm ở giữa."

"... Em xác định muốn ở chỗ này ngủ."

Tô Tô gật đầu.

"Vậy chúng ta đổi phòng khác."

"...Tại Tại ngã xuống làm sao bây giờ?"

Cố Thiệu thở dài, "Tiểu hài tử thật phiền phức." Lúc này liền hôn một cái bên mặt Tô Tô, hắn liền tiến vào phòng tắm.

Nàng nói mình về sớm một chút, mình về sớm một chút, nàng lại không bồi hắn.

Cố Thiệu có chút không vui.

Lúc ngủ Tô Tô để Cố Thiệu nằm ở bên phải Tại Tại đi, Cố Thiệu không chịu, nhất định phải chen ở sau lưng Tô Tô, Tô Tô không có cách nào, đành phải ôm Tại Tại qua hướng bên phải .

Cố Thiệu ngủ không được, cũng không biết nên nói cái gì, liền sau lưng Tô Tô nhích tới nhích lui, làm Tô Tô cảm thấy khó chịu, vừa vặn nàng cũng không muốn ngủ, liền quay qua cùng Cố Thiệu mặt đối mặt.

Không phải lần đầu tiên cách gần mặt mà nhìn Cố Thiệu, gương mặt Cố Thiệu thế nhưng là bình tĩnh mặt không cảm xúc, hắn dung mạo rất tinh xảo, nhưng không phải là theo nét phụ nữ, mà là rất có mùi vị nam nhân.

Cứ như vậy bị hắn ôm, nhìn vào con mắt thâm thúy của hắn... Tô Tô nuốt 1 ngụm nước bọt.

Cố Thiệu đột nhiên cười lên, trong mắt như có ánh sáng, giống như ngôi sao, lại gần nói: "Muốn?"

Tô Tô hừ một tiếng, đụng trán của hắn, "Không có, em cùng Tại Tại  chơi cả một ngày, rất mệt mỏi."

Nói trong lòng: Em làm mẹ thật tuyệt đi? Nhanh khen em.

Cố Thiệu xác thực vuốt vuốt tay của nàng, "Mẹ cực khổ rồi."

Mấy ngày sau, thời điểm nói đến bọn nhỏ, Tô Tô sẽ gọi Cố Thiệu là ba bọn nhỏ, ba bọn nhỏ nhanh đi giúp Tại Tại mang giày, ba bọn nhỏ nhanh đi ôm tiểu công chúa, ba bọn nhỏ nhanh cho Tại Tại đi xi xi không ướt quần a...

Cho nên Cố Thiệu dần dần cũng quen được dùng xưng hô như vậy của Tô Tô, rất thân thiết, giống dáng vẻ hai người rất gần gũi, để hắn lần đầu tiên cảm nhận được, thì ra đây chính là nhà của mình, hắn là ba, nàng là mẹ, bọn họ có hai đứa nhỏ rất đáng yêu.

Tô Tô ngủ không được là bởi vì sự việc xuyên sách còn lấn cấn trong lòng nàng, nhất là về đêm dễ dàng suy nghĩ nhiều, nàng cất nhiều chuyện như vậy lại có chút bất an, bây giờ cùng Cố Thiệu tạo lên chút ôn nhu, nàng liền không nhịn được nói ra miệng, đương nhiên sẽ không đem linh hồn của nàng vào vợ đối phương nói ra mọi việc, chỉ là nói: "Cố Thiệu, nếu như Tại Tại không có trưởng thành thật tốt thì làm sao bây giờ?"

"Sẽ không, nó là con trai của anh."

"Em nói là nếu như."

"Em đừng suy nghĩ nhiều." Buông Tô Tô ra, Cố Thiệu giúp Tại Tại dịch lại chăn.

Tô Tô: "Nếu không chúng ta mời cho Tại Tại vài thầy cô đi, để con đi học vài lớp học cơ bản, mỗi ngày sẽ  không có thời gian chạy nhảy lung tung, vậy thì hắn liền không có thói quen sai lệch đi."

Cố Thiệu: "..."

Tô Tô lại nói: "Uyển Uyển cũng thế, con gái dễ bị lừa gạt, để con bé tiếp xúc nhiều với 1 vài con trai 1 chút, vậy thì con bé liền biết trên thế giới con trai tốt còn rất nhiều, không cần coi trọng đúng một người."

Cố Thiệu: Có thể nghĩ tới cảm giác làm cha của hắn không? Bảo bối nhỏ của hắn còn chưa tới hai tháng, vợ hắn liền bắt đầu muốn cho con bé làm quen với nhiều con trai sao...

Cố Thiệu: "Không được, anh mới không để tên tiểu tử thúi nào lừa gạt đi con gái nhỏ của anh."

"Em lại cảm thấy có khả năng a, anh nhìn Bạch Ninh Việt ở sát vách, đẹp trai như vậy, thật nguy hiểm a."

"Sẽ không sẽ không." Tô Tô càng nói trong lòng Cố Thiệu càng không thoải mái.

"Là tiểu tử nhà Bạch Hi Nham sao?"

Tô Tô gật đầu.

"Nói đến Bạch Hi Nham là học trưởng của anh, lúc đi học ở nước ngoài liền quen biết, nhưng kết giao không sâu, bất quá con của hắn hiện tại mới một tuổi đi, em làm thế nào biết được đứa trẻ đó lớn lên đẹp trai?"

"Bởi vì vì cha đứa bé đó lớn lên đẹp trai a." Tô Tô đương nhiên nói.

Cố Thiệu lập tức mặt đen, trong mắt trở nên nguy hiểm.

Tô Tô gượng cười lui lại, vẫn là bị Cố Thiệu bắt được liền ôm trong ngực, "Đừng, đừng như vậy, Tại Tại còn đang ngủ..."

...

Vì không cho Tại Tại gặp Bạch Ninh Việt, Tô Tô quyết định tạm ngừng hoạt động ra ngoài chơi của Tại Tại.

Không nghĩ tới Ninh Khả ôm Bạch Ninh Việt tìm tới.

Tác giả có lời muốn nói:

Tương lai Uyển Uyển nhỏ cùng đề cử sáu tuổi một ngày nào đó

Bạch Ninh Thành: "Uyển Uyển, ba ba của ngươi thật đáng sợ."

Uyển Uyển: "Không có a, ba ba rất tốt, không cho phép ngươi nói cha ta nói xấu!"
Editor: Chanh dây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro