Chương 14: Giống nam nhân khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Khả nghiêng mặt qua, chớp mắt thấy chồng nàng cùng Cố Thiệu, liền im lặng.

Tô Tô đưa lưng về phía 2 người đang đi đến , nên không thấy người, còn cười nói với Ninh Khả: " Bạch Hi Nham nhà cô chắc chắn sẽ không làm loại chuyện đó." Bởi vì trong sách viết Bạch Hi Nham là tuyệt đối chung thuỷ, chưa từng có chuyện đó.

Tô Tô nói tiếp: "Về phần Cố Thiệu."

Cố Thiệu với nguyên chủ cuối cùng sẽ ly hôn, lúc nào, lý do thì không biết, có hay không kết hôn cũng không biết, chỉ nhớ Cố Uyển gọi một người phụ nữ là dì, từ miêu tả, nữ nhân kia cùng Cố Thiệu có quan hệ.

"Cố Thiệu rất có thể sẽ biến thành một nam nhân như vậy..." Tô Tô nghiêm mặt nói.

Ninh Khả thoáng nhìn Cố Thiệu đen mặt một nửa, vội nói: "Cố Thiệu chắc không phải loại người như vậy..."

Nàng theo bản năng muốn tiếp tục nói vài lời, tốt xấu nhắc nhở Tô Tô một chút, hoặc để Cố Thiệu không muốn vì câu nói của Tô Tô mà tức giận.

Ai biết Tô Tô đang lúc cao hứng hoàn toàn không có phát giác sự khác thường của nàng, ngược lại đánh gãy nàng, "Cũng không chắc chắn, nói không chừng hắn chính là gặp một phụ nữ xinh đẹp liền thích người ta, ngực to mông vểnh ai lại không thích?"

Nàng nói xong lại dùng hai cánh tay khua đường cong đầy đặn, "Tôi rất rõ, Cố Thiệu rất thích như vậy."

Cố Thiệu mặt đen chuyển đỏ, đỏ biến thành đen, đen lại chuyển đỏ.

Hắn thích còn không phải là bởi vì nàng có sao?

Bạch Hi Nham có thể hiểu được vợ của mình ngay trước mặt người khác nói mình những lời này là cảm giác gì, nhịn không được quay đầu sang chỗ khác cười.

Ninh Khả thực sự không đành lòng để Tô Tô nói thêm gì nữa, cùi chỏ thúc nàng một chút, hướng phía sau nàng gọi: "Bạch Hi Nham, 2 người trở về rồi? Nhanh đưa nước cho em, em sắp khát chết rồi."

Tô Tô vội vàng xoay người, "!"

Ha ha.

Giống như nói xấu sau lưng người khác bị bắt được, Tô Tô có chút không thế đối mặt với Cố Thiệu, mà trong mắt liền lạnh lẽo vô cùng lại có thêm Bạch Hi Nham nghe không sót 1 chữ, thật xấu hổ a, muốn độn thổ aaa!

Tô Tô quay đầu nói với Ninh Khả: "Mọi người ngồi ở đây chờ một lát, tôi đi vệ sinh."

Nàng vừa rời đi, Cố Thiệu liền nói với Bạch Hi Nham: "Phiền để ý Tại Tại một chút, tôi cũng đi một chuyến, sau đó liền trở lại."

Bạch Hi Nham với Ninh Khả nghe xong liền biết hắn muốn đi tìm Tô Tô, vừa cùng Tô Tô thành lập bằng hữu Ninh Khả có chút không đành lòng, "Ai ——, nếu không chờ Tô Tô trở về..."

Bạch Hi Nham lại hướng Cố Thiệu gật gật đầu, "Đi đi, bọn tôi sẽ để ý Tại Tại."

Cố Thiệu đi theo hướng Tô Tô rời đi.

Ninh Khả: "Bạch Hi Nham, anh yên tâm sao?"

Bạch Hi Nham đi đến trước mặt Ninh Khả ngồi xuống, hai khuỷu tay chống trên đầu gối, đem bình nước vặn ra uống một ngụm, giáo dưỡng nhiều năm khắc sâu vào bên trong bản chất, vô luận hắn làm cái gì, đều lộ ra ưu nhã.

Quay đầu nhìn về phía Ninh Khả, thẳng đến nhìn Ninh Khả có chút bất an, mới nói: "Trời nóng dễ bực bội, buổi tối hôm nay trở về liền phóng lửa."

Ninh Khả trong đầu xẹt qua bộ dáng bá đạo hắn, trong lòng một loạt mmp, lão lưu manh.

...

Bên trong cái tiểu khu này có xây lại sân sau, rõ ràng chính là cho trẻ con nhà có tiền quý giá tiêu khiển, phòng vệ sinh lại nhìn thật tráng lệ, Tô Tô nhìn tắc lưỡi.

Hôm nay người tới chơi không nhiều, ngoặt vào  trong hành lang, một cái bóng người đã không còn, thậm chí yên tĩnh nghe không thấy tiếng ồn ào của người bên ngoài.

Tô Tô sau khi ra ngoài liền chỉnh trang lại, nhìn gương mặt xinh đẹp của mình, nhịn không được lại chụp chụp vài cái, tâm tình vô cùng tốt liền ngâm nga bài hát đi ra ngoài.

Ai ngờ vừa ra đến liền bị người chặn ngang ôm lấy, chống đỡ ở vách tường bên cạnh trên.

Tô Tô nhịp tim bị doạ một chút, sau đó mùi hương quen thuộc truyền đến, mới buông lỏng, nàng tức giận trong ngực Cố Thiệu đánh mấy cái.

"Anh làm gì vậy! Làm em sợ muốn chết!"

"Em nói anh làm gì, không cảm thấy nơi này rất yên tĩnh sao?"

Rất yên tĩnh, không có có người đi qua, làm chuyện xấu không còn gì tốt hơn.

Tô Tô cứng đờ, phát hiện hoàn cảnh này xác thực gây bất lợi cho chính mình.

Đại trượng phu co được dãn được, kiêu cái gì chứ, vẫn là trở về rồi hãy nói đi.

Thái độ nàng lập tức mềm xuống, hai tay mềm mại liền vòng lấy eo Cố Thiệu, lấy lòng nói: "Chồng à ~, cám ơn anh ngày hôm nay ở nhà ra ngoài cùng em với các bảo bảo, em rất vui vẻ."

Cố Thiệu trầm mặc, ôm Tô Tô không nhúc nhích.

Tô Tô nhìn trong mắt của hắn không có dấu hiệu mềm xuống, liền từ từ áp trên người hắn, "Cố Thiệu, anh là tốt nhất rồi ~ "

Cố Thiệu: "Bạch Hi Nham so với anh thành thục?" Về phần đẹp hơn hắn, hắn có thể tạm thời không thèm để ý, nam nhân có mùi vị nam nhân là tốt rồi, tại sao phải đẹp như vậy, lại không thể ăn được.

Tô Tô lắc đầu, "Không có." Lúc này mới nhớ đến trước khi ra cửa còn chọc hắn.

"Chê anh giống người đàn ông khác?"

Mặt vùi vào trong ngực Cố Thiệu tiếp tục lắc đầu, "Em nói sai, anh sẽ không như vậy."

Ngón tay Cố Thiệu cuốn lên lọn tóc sau lưng Tô Tô, thầm nghĩ con người nhỏ bé này đúng là tàn nhẫn, vong ân bội nghĩa, yêu thương nàng như vậy còn hoài nghi hắn, không tín nhiệm hắn.

"Vậy anh nhìn phụ nữ đầy đặn sẽ mù quáng sao?" Hắn là người bỉ ổi như vậy sao?

Tô Tô: "Không có, em sẽ cho sao?"

"Ừm?" Thanh âm Cố Thiệu đột nhiên trở nên âm trầm.

"Thế nhưng là so với phụ nữ đầy đặn, em vẫn thích nhất là Cố Thiệu."

Chịu ảnh hưởng từ học mỹ thuật, Tô Tô liền không có cách nào vô lương tâm nói nàng không thích loại mỹ nhân đó.

Chính là rất thích a, có thể vẽ đẹp đến kiều diễm để người ta chảy nước miếng, nàng tại phương diện kia kinh nghiệm khẳng định so với Cố Thiệu chỉ có nhiều hơn.

Cố Thiệu không để ý đến nửa câu đầu trong lời nói không đứng đắn của nàng, trong lỗ tai chỉ còn câu kia "Thích nhất Cố Thiệu."

... Thích nhất Cố Thiệu, thật là thích hắn nhất sao?

Vậy Cố Hạo thì sao?

Hắn câu lên một nụ cười cái mỉa mai, mặc kệ nàng nói có thật lòng không, chí ít nàng chịu nói như vậy không phải tốt sao?

Nhưng vẫn là vỗ nhẹ nhẹ bờ mông nhỏ nàng, nói: "Nói mê sảng gì vậy." Thanh âm ngược lại là mềm xuống.

Tô Tô lập tức từ trong ngực hắn chui ra ngoài, "Ha ha, anh có phải hay không không còn giận em?"

Thì ra gia hỏa này dễ dỗ dành như vậy, bán manh 1 chút là được rồi.

Cố Thiệu nhìn nàng cười ra mặt, lạnh lùng hừ một tiếng, : "Em cảm thấy có khả năng sao? Anh chỉ là ở chỗ này không dễ làm chuyện đó với em."

Mặc dù hắn không ngại, bất quá sợ Tô Tô sẽ cào chết hắn.

Ý nghĩ này Cố Thiệu vẫn luôn nghĩ đến liền có một ngày, hắn trông thấy 1 bức hoạ của đại thần nào đó —— phòng vệ sinh xxxx.

...

Tô Tô với Cố Thiệu trở về.

Phát hiện con trai của nàng ghé vào trong ngực Bạch Hi Nham ngủ thiếp đi, Tô Tô cảm thấy rất ngạc nhiên, Cố Thiệu liền đen mặt.

Vợ đối với người ta có hảo cảm không nói, con trai trực tiếp ngủ trong ngực người ta, hắn còn có uy nghiêm sao? Trở về phải giáo huấn một chút tiểu mập mạp ăn cây táo rào cây sung này!

Tô Tô muốn từ trong tay Bạch Hi Nham ôm con trai, Cố Thiệu lên trước nàng một bước, "Em nghỉ ngơi một chút, để anh."

Tô Tô không nghĩ nhiều, ngồi bên cạnh Ninh Khả hỏi nàng xảy ra chuyện gì, Cố Tại không phải lần đầu tiên gặp Bạch Hi Nham sao? Làm sao lại để hắn ôm ngủ?

Ninh Khả, "Hai người đi lâu như vậy, Tại Tại buồn ngủ, ghé vào trên nệm êm liền , tôi muốn ôm hắn, khuôn mặt nhỏ của Ninh Việt liền tỏ ra không chịu"

Trong công viên này có 1 số đồ vật được bắt chước, nhưng là vì trẻ con có thể bị thương, bốn phía đều là nệm êm, mệt mỏi liền nằm xuống nghỉ ngơi cũng thuận tiện, bất quá ngủ đều là đến là người lớn dỗ trẻ con ngủ, trẻ con tinh lực tràn đầy, càng chơi thì càng phấn khích.

Cố Tại có thể ngủ ở chỗ này, bọn họ không có nghĩ đến.

Tô Tô có thể hiểu được Ninh Việt không cho Ninh Khả ôm Tại Tại, giống như lúc nàng ôm Cố Tại thì Cố Uyển náo, ôm Cố Uyển thì Cố Tại náo.

Thì ra cho dù là nam chính trong sách thì cũng có một trái tim ghen tị.

Tô Tô cẩn thận tiến đến bên tai Ninh Khả hạ giọng nói: "Vậy thì chồng cô ôm Tại Tại thì Ninh Việt liền không nháo sao?"

Ninh Khả cũng nhỏ giọng trả lời nàng: "Hai cha con này có thù, Ninh Việt bình thường đều không quan tâm cha bé."

... A, vậy thì lòng có chút chua nha.

Nhưng là nghĩ đến Bạch Hi Nham ôm Tại Tại, Tô Tô vẫn cảm thấy có chút mộng tưởng...

Bạch Hi Nham nhìn về phía Cố Thiệu, trong mắt ra tín hiệu muốn nói là vợ anh lại cùng vợ tôi nói thầm cái gì vậy.

Cố Thiệu chán ghét hắn, giả bộ như không biết tín hiệu của hắn.

...

Cố Tại ngủ thiếp đi liền không muốn  chơi nữa, Tô Tô gọi điện thoại cho mẹ, nói muốn trở về.

Bọn họ vẫn là một đường đến nhà mẹ của Tô Tô, sau đó mỗi người đi một ngả.

Trước khi tách ra Ninh Khả lại nhắc nhở Tô Tô, "Tô Tô, đừng quên chuyện phòng vẽ tranh."

Đối với Ninh Khả mà nói, ban ngày sau khi Bạch Hi Nham đi làm nàng một mình ở nhà rất nhàm chán, vẫn là ngày hôm nay cùng một nhà Tô Tô cùng một chỗ chơi vui, Ninh Việt có thể cùng một chỗ chơi vớ Tại Tại, cũng không cần nàng phí tâm.

Nàng cũng muốn Tại Tại có thể cùng Ninh Việt đi chơi nhiều 1 chút, 1 đứa bé mới tí tuổi mỗi ngày đều trầm mặc như vậy làm gì, vạn nhất lúc lớn lên tính tình liền phiền toái.

Vốn muốn đem chuyện này xem như trò đùa nên không nói cho Tô Tô.

Được rồi, không thì chờ bọn nhỏ lên tiểu học lại nói.

Một nhà Bạch Ninh Việt không tồi, Ninh Khả cùng nàng tính tình lại hợp, nam thần giống như Bạch Hi Nham còn dỗ ngủ được Tại Tại.

Ngay lúc Ninh Khả ôm lấy Bạch Ninh Việt, Khúc Thanh Vĩ cũng đem Uyển Uyển mới tỉnh ngủ ôm ra.

Nếu như Ninh Khả mang Bạch Ninh Việt rời đi còn tốt.

Tệ chính là ở chỗ, Khúc Thanh Vĩ nói: "Ninh Việt muốn đi sao? Cùng em gái hôn một chút chứ?"

Thân thể cúi xuống đem Uyển Uyển ôm đến trước mặt Ninh Việt.

Cố Thiệu nhớ lúc Tô Tô đã nói với hắn, muốn ngăn cản mẹ vợ, nhưng đó là mẹ vợ hắn....

Cố Thiệu chính mình nhịn một chút.

Ninh Việt nghe lời "Bẹp" một cái hôn.

Cố Thiệu nhịn không được, "Bạch Hi Nham, tôi chỗ này có một cái hạng mục không biết anh có hứng thú không, không bằng hẹn 1 ngày để bàn bạc."

"Ừm?" Bạch Hi Nham mắt nhìn con của mình lại nhìn sắc mặt khó coi của Cố Thiệu, cười.

Con trai, làm không tồi, còn chiếm được tiện nghi.

Hắn nhìn Cố Thiệu: "Được."

Bất quá con trai hắn chiếm tiện nghi  này không biết muốn hắn bồi thường bao nhiêu tiền...

Editor: Chanh dây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro