Chương 18: Nhẫn nại 1 chút đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối Tô Tô cùng Cố Thiệu ôm Tại Tại về phòng ngủ.

Cố Thiệu mặc đồ ở nhà, ngồi ở trên giường trông chừng Tại Tại bò qua bò lại, ngăn bé không cho bé rơi xuống giường.

Tô Tô dùng trỏ tat chống đỡ mình, nằm lỳ ở trên giường, gọi Tại Tại, "Tại Tại, Tại Tại tới đây nào ."

Cố Thiệu đem bé từ bên giường ôm đến ở giữa giường, Cố Tại dùng sức kéo tay của ba ba đứng lên, để vịn ba ba mà đi.

Âm thanh cười của Cố Thiệu từng tiếng từng tiếng nhìn bé vịn đứng lên rồi lại đẩy nhẹ bé ngã.

Tiểu gia hỏa kiên nhẫn đứng lên còn bước đi.

Cố Thiệu đẩy nhẹ để bé lung lay ngã xuống.

Tại Tại thấy thú vị, cười ha hả đứng lên, đứng ở trước mặt Cố Thiệu chờ Cố Thiệu đẩy bé ngã.

Cố Thiệu: "..."

Cùng oắt con này chơi một lát, đem oắt con ôm trong ngực xoa nhẹ đầu của bé, cười bé: "Ngốc."

Chờ Tại Tại yên tĩnh lại, Tô Tô hỏi bé:
"Ngày hôm nay mẹ có hung dữ với Tại Tại không?"

Tại Tại phồng miệng lắc đầu.

"Thật không có sao?"

Tại Tại không hứng thú, đứng lên hướng tới mặt cha của bé, tay nắm lấy cổ áo ba ba, dưới chân thì đạp đạp, to giọng nói: "Ôm một cái, ôm một cái, thịch thịch."

Cố Thiệu hỏi bé: "Tại Tại có nghịch ngợm không?"

Tại Tại: "Ôm một cái, ôm ôm."

Cố Thiệu giữ thân bé, nói với bé: "Tại Tại nghịch ba ba không ôm."

"Ôm một cái!" Tại Tại kêu lớn.

Cố Thiệu nhịn xuống suy nghĩ muốn cho bé một cái đánh trên mông, hỏi Tô Tô bé thế nào.

Tô Tô: "Bá đạo, không ngoan, thích ăn đòn." Cũng có thể là không có nghiêm trọng như nàng nói, nhưng Tô Tô chú ý bé ở phương diện này không tốt.

Cố Thiệu nói: "Đừng lo lắng, con còn nhỏ, tính tình lớn 1 chút mới tốt."

Lại cúi đầu nói với Tại Tại: "Tại Tại, khi ba ba không ở đây con không thể tức giận với mẹ được, về sau phải trưởng thành 1 anh trai tốt biết yêu thương em gái, biết chưa?"

Tại Tại y y a a đáp lại Cố Thiệu, cũng không biết bé đang nói cái gì.

Tô Tô giật nhẹ vạt áo nhỏ của Tại Tại, "Tại Tại, con nói với ba ba mẹ hung dữ thế nào với con."

Ngày hôm nay Tại Tại ngay trước mặt Khúc Thanh Vĩ học mẹ bé  hung dữ với bé, lôi kéo ống quần Khúc Thanh Vĩ, chỉ vào Tô Tô, y y a a gọi bậy, biểu lộ hung dữ, Tô Tô nhìn liền muốn đánh mông bé, vẫn là cố nén nhịn được.

Tô Tô: "Con cũng học ba ba một ít đi." Nàng muốn để Cố Thiệu xem hắn con một mặt thông minh 1 cách ngốc nghếch...

Nhưng Tại Tại không học được, không ngừng cọ ba ba để ba ba ôm một cái.

Tô Tô nhìn trong chốc lát, hừ, có chút tức giận.

Tô Tô sẽ không nói nàng có một chút đố kỵ, bởi vì nàng cũng muốn ôm một cái...

Cuối cùng xoay lưng về phía bọn họ nằm trong chăn.

Chăn rất mềm mại, đụng vào làn da có chút lạnh lạnh dễ chịu, tâm tình Tô Tô tốt một chút.

Lấy di động ra, ấn mở Wechat thấy tin nhắn còn chưa đọc, thì có Cố Thiệu trả lời nàng buổi chiều, "Tại Tại xấu, mẹ thật đẹp."

Nàng hừ một tiếng lại đứng lên, nhìn nhìn Cố Thiệu chơi cùng với Cố Tại.
Con mắt dạo qua một vòng, sát lại quấn lên người Cố Thiệu, ôm Cố Thiệu.

Ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, "Đem Tại Tại qua cho mẹ."

Cố Thiệu lẳng lặng nhìn Tô Tô một chút, nói: "Được."

Hắn dứt lời đứng lên, ôm lấy Cố Thiệu đi ra ngoài, "Tại Tại đi tìm bà ngoại nào."

Tô Tô nhìn bọn họ rời đi, tâm tình thật tốt, cười tiến vào trong chăn, ngoan ngoãn chờ Cố Thiệu trở về.

Mặc dù muốn nói thật xin lỗi mẹ, nhưng là mẹ nhất định sẽ không trách nàng đi?

Nằm 1 lúc.

Nghe thấy tiếng mở cửa, không có ngẩng đầu qua, trong giây lát Cố Thiệu liền từ một bên khác bò tới trên giường.

Hắn còn chưa có ngồi vững vàng, liền bị Tô Tô vội vàng đột nhiên bổ nhào nhảy lên không kịp chuẩn bị, thân thể mềm mại lao tới, mềm nhùn trong lòng.

Hắn liền đưa tay ra đỡ, hai thân thể dính chặt chẽ vào nhau không 1 chút kẽ hở.

Cố Thiệu dùng sức xoa nhẹ vòng eo nàng, làm cho nàng gần sát mình, ánh sắc sâu sắc, thật yêu chết cỗ thân thể này, liếc mắt nhìn liền muốn ngo ngoe muốn động tay.

Hắn một tay ôm Tô Tô, một tay chống người mình ổn định trên giường.

"Sao thế?" Cái cằm cọ sợi tóc mềm mại của Tô Tô, Cố Thiệu nhẹ giọng hỏi.

Tô Tô lắc đầu, trên người hắn có hương vị riêng biệt, còn có mùi sữa thơm từ trên người Tại Tại.

"Anh vừa rồi chỉ một mực chơi cùng Tại Tại." Tô Tô chỉ trích hắn. Ghé vào trên lồng ngực của hắn nghe tiếng tim đập của hắn, ôm hắn không buông tay.

Cố Thiệu thấp giọng cười, "Con trai mình cũng ăn dấm sao?" Tô Tô cùng hắn cách gần nhau, có thể nghe được âm thanh phát ra rung động của hắn trong lồng ngực.

Bị cười nhạo, Tô Tô có chút xấu hổ, bóp eo Cố Thiệu.

Cố Thiệu nắm chặt tay không an phận, "Đợi lát nữa chồng em chỉ chơi với em."
...
Tô Tô trên thân phát nóng, trong lòng bàn tay cũng nóng lên, nói: "Em chỉ cần ôm một cái."

Cố Thiệu: "Chỉ cần ôm một cái sao?"

Tô Tô gật đầu, da thịt kề nhau cảm giác thật thoải mái, thể xác tinh thần đều có thể đạt tới thỏa mãn, không cần quá kích thích, mà lại không cần thương tổn thân thể.

Cố Thiệu buồn bực nói: "Nhưng bộ dạng này khiến anh rất khó chịu."
Hắn đã không quản được mình.

Hắn vừa định động, Tô Tô liền ôm hắn lại, "Người khác đều nói yêu là khắc chế, anh có phải căn bản là không yêu em?"

Cố Thiệu: "..."

Vợ hắn là muốn chỉnh hắn sao?
Xem ra đêm nay là đừng suy nghĩ tới...

Tô Tô: "Chúng ta bao lâu không có nói chuyện tâm sự với nhau, đắp chăn tâm sự không tốt sao?"

Cố Thiệu còn nghĩ sẽ giãy dụa làm một lần cuối cùng, "Đợi anh giao tiền lương thì chúng ta trò chuyện tiếp không tốt sao?"

Tô Tô nằm sấp trên bả vai hắn dùng sức cắn một cái.

Hơn nửa ngày muốn từ bỏ đi tâm tư của Cố Thiệu.

"Anh chẳng lẽ mỗi ngày đều rất rảnh sao? Trong đầu đều là chuyện không đứng đắn." Tô Tô nói.

Cố Thiệu: " Sao lại như vậy?"
Nghiêm túc nói: "Chính là áp lực lớn thì nhu cầu mới nhiều."

Tô Tô: Lão lưu manh không biết xấu hổ.

Nàng nhìn  Cố Thiệu, gương mặt kia làm sao nhìn cũng không chán, hắn luôn luôn là dáng vẻ trầm ổn tự tin, hiện tại lại là độ tuổi xuân xanh, khẳng định rất hấp dẫn người khác?

Trong sách sau khi ly hôn hắn là thế nào ở cùng với người khác đây?

Còn có, đến cùng là vì gì mà cưới?

Cùng với người khác là trước hôn nhân hay là sau hôn nhân đây?

Mặc dù mới cùng một chỗ không lâu, nhưng là, nàng lại rất có lòng tham chiếm hữu rất mạnh, hi vọng Cố Thiệu mãi mãi cũng chỉ là Cố Thiệu hiện tại, là Cố Thiệu của nàng.

Tô Tô sờ sờ dấu răng mà nàng vừa mới lưu lại trên người Cố Thiệu, chỉ là đùa giỡn mà thôi, mặc dù có dùng chút sức, nhưng cũng không có chảy máu, "Có đau hay không?"
Nàng hỏi Cố Thiệu.

Cố Thiệu lắc đầu.

Tô Tô tự nhủ: "Vậy có muốn hay không lưu lại cho anh ký hiệu của em?"
Cố Thiệu đương nhiên là nghe không hiểu, hỏi: "Lưu thế nào?"

Tô Tô vốn định lại cắn lên, đột nhiên trong mắt lóe lên, tay mò dưới bụng hắn, "Liền đi làm cái hình xăm, viết sáu chữ .'Nơi này Tô Tô sờ qua' ."

Cố Thiệu giữ lại tay của nàng, cúi người, mặt vùi vào bên trong mái tóc mềm mại của Tô Tô, "Đừng có lại chọc anh, không anh liền đổi ý."

Hắn đã vì nàng mà phải khắc chế, lại bị trêu chọc tự gánh lấy hậu quả.
Tô Tô: "..." Tốt a, tha cho hắn một lần.
...
Mặc dù bị Tô Tô quấn lấy rất hưởng thụ, nhưng cũng không thể làm gì được, Cố Thiệu ôm Tô Tô nằm xuống, còn phải cẩn thận không muốn đụng đến nửa người trên của nàng khiến nàng đau.

Tô Tô thích quay lưng lại với Cố Thiệu, để Cố Thiệu ôm nàng vào trong ngực từ phía sau, đem tay của hắn kéo đến phía trước mình đùa nghịch tay của hắn.

Bình tĩnh trở lại nói chuyện phiếm bình thường cũng có thể trò chuyện rất nhiều chuyện thú vị, Cố Thiệu biết rất nhiều, vô luận hỏi cái gì hắn đều đáp được, còn có giải thích.

Cùng hắn nói chuyện phiếm tựa như là nghe chuyện xưa, từ quốc tế đến trong nước, rất nhiều người thông minh, cũng không chỉ có ngành nghề sản xuất là sở trường của hắn, hắn yêu thích rất nhiều, rất nhiều lĩnh vực đều có liên quan đến, làm cho Tô Tô mở rộng tầm mắt.

Ngoại trừ công việc vẽ truyện tranh yêu thích của nàng ở bên ngoài, thế giới còn lớn hơn rất nhiều, cũng có vẻ nàng ở một góc nhỏ nào đó.

Tô Tô thăm dò hỏi: "Thế giới bên ngoài phong phú như vậy, nhất định đam mê rất lớn đi?"

"Có rất nhiều loại, có loại giống Bạch Hi Nham thì là kẻ có dã tâm có tính tương đối 1 chút, cũng nguyện ý vì chuyện có tính chất nguy hiểm 1 chút, nhưng kỳ diệu chính là hắn đến bây giờ còn chưa có trải qua, anh nói cũng đúng 1 vài phương diện."

Cố Thiệu là có hứng thú với hướng phát triển, có mấy lần được ăn cả ngã về không cũng là xuất phát từ hứng thú, khó trụ được trong lòng có 1 chút ngo ngoe muốn động.

Cũng không phải là chưa ăn qua thua thiệt, cha hắn cùng cha vợ đều nói qua với hắn, nhưng lại cảm thấy hắn còn trẻ, tùy ý làm bậy một cũng là tốt.

Tô Tô thấy hắn không nghe ra ý trong lời nói của mình, tự nhiên không hỏi nữa.

Ít nhất hiện tại không cần lo lắng, một người đối với mình có thật lòng hay không là có thể nhìn ra được.

Với lại, nàng hiện tại cảm thấy thật quyến luyến Cố Thiệu.

Nghĩ muốn ở bên cạnh hắn, thời thời khắc khắc cùng hắn nói chuyện phiếm trêu ghẹo, đùa cợt hắn, nhất định sẽ rất thú vị.

Tô Tô thở dài, xoay người lại ôm ngang Cố Thiệu, ngẩng đầu nhìn hắn, sát lại nói: "Cố Thiệu, nếu có thể một mực ở cùng một chỗ thì tốt, mặc dù em cũng muốn trong nhà làm một người mẹ tốt, nhưng là..."

Nhưng là, càng muốn ăn vạ hắn hơn.

Một cái là xuất phát từ trách nhiệm, cũng muốn làm cho hắn đối xử tốt với con trai bị phân tâm đi.

Một cái là xuất phát từ tùy hứng , tùy hứng lại là chuyện muốn làm nhất.

Cố Thiệu cười khẽ, "Thế nhưng là ở cùng với anh, không tới một ngày em khẳng định sẽ thấy chán."

Tô Tô lắc đầu, "Sẽ không."

"Anh rất bận rộn sẽ không chăm sóc  cho em được, cho nên đại đa số thời gian, chỉ sợ chỉ có thể để em một mình trong phòng làm việc chơi điện thoại."

"Thế nhưng là lúc anh ở văn phòng em liền có thể trông thấy anh."

Cố Thiệu chỉ cười, không nói chuyện.

Tô Tô nghĩ đến cảnh tượng như vậy, hỏi: "Anh lúc làm việc em có thể ngồi trên chân anh không?"

Cố Thiệu: "... Vậy anh khả năng là không có cách nào làm việc được."

Tô Tô nín cười, không nói thêm gì nữa, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Cố Thiệu thế nhưng không có nằm ngủ.

Hắn không biết Tô Tô xuất phát từ tâm tư gì nói ra muốn ở cùng với hắn, cũng không biết Tô Tô vì cái gì đột nhiên dựa cả người vào hắn, cảnh tượng như vậy hắn đã tưởng tượng qua rất nhiều lần, sợ sẽ phá vỡ nó, cho nên dù cho có nghi hoặc cũng không dám hỏi.

Thế nhưng là thẳng đến vừa rồi, hắn vẫn muốn nói Cố Hạo muốn từ nước ngoài trở về.

Cuối cùng vẫn nói không nên lời.

Hắn không có dũng khí trước mặt nàng nhắc tới Cố Hạo.

Để bức tranh này tiếp tục đến lúc Cố Hạo trở về đi.

Editor: Chanh dây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro